Lục Tấn Khang đưa tin nhắn chuyển tiền tới trước mặt của Diệp Minh Quân: “Sao nào, là một người đàn ông, còn là người lớn nữa, mọi người lúc nãy cũng nghe rồi, ông dập đầu xin lỗi đi”
Diệp Minh Quân không ngờ, tên nhóc trước mặt đúng là có bản lĩnh.
Nhưng để anh ta đứng trước nhiều người dập đầu với một đứa bé thì sau này thể diện của Diệp Minh Quân anh ta để ở đâu đây.
Do đó, anh ta đảo mắt, nói với đội ngũ đưa tang: “Đi thôi đi thôi, chú Lục nói 4 giờ 15 cũng là giờ lành, chúng ta mau đi thôi.
Nếu chậm trễ giờ lành thì phải chờ tới nửa đêm lận”
Nói xong, anh ta cướp lấy điện thoại từ tay của Lục Tấn Khang, chuẩn bị chuồn đi.
Lục Tấn Khang cũng không giận, cũng không phiền, cứ yên lặng nhìn anh ta như vậy.
Sau đó, cậu quay qua kéo tay áo của trưởng thôn: “Ông trưởng thôn, bố mẹ cháu bây giờ đã xuất phát từ Hà Thành chuẩn bị tới đây đón cháu.
Bố cháu có nhiều tiền.
Nếu ông trưởng thôn đồng ý, cháu có thể thuyết phục bố đầu tư cho La Trại Câu”
Không chỉ là trưởng thôn, ngay cả những người xung quanh nghe thấy Lục Tấn Khang nói vậy thì đều ngơ ngác.
Trưởng thôn kích động nắm lấy tay của Lục Tấn Khang: “Cháu nói thật chứ? Ba của cháu thật sự sẽ đầu tư cho La Trại Câu sao?”
Lục Tấn Khang gật đầu: “Điều đó đương nhiên.
Ba cháu là thương nhân thành đạt, dự án có thể kiếm tiền thì sao ba cháu không làm.
La Trại Câu của mọi người có cảnh đẹp, tới lúc đó đầu tư làm vườn trái cây, các khu nghỉ dưỡng, các dự án du lịch, nhưng tất cả đều có thể kiếm tiền.”
Trưởng thôn và người dân trong thôn đều vô cùng mong mỏi về tương lai.
“Nhưng con đường bị hỏng ở lối vào làng của chúng ta thì sao?
Đường đi lại bất tiện, dù có dự án tốt cũng không thu hút nhiều người!”
Có người đưa ra nghỉ ngờ.
Lục Tấn Khang nhìn đội ngũ đưa tang đi chậm rãi ở phía trước, vẻ mặt cậu bình tĩnh: “Con đường kia chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu vui vẻ nói vài lời trước mặt ba