Lục Khải Vũ nhìn con mình đang đứng ở cửa thang máy, sau khi chắc chắn xung quanh không có người thì mới cúi người xuống nói nhỏ vào tai Mạc Hân Hy: “Vợ à, thế tối nay em hãy bồi thường cho anh một chút có được không?”
Vẻ mặt Mạc Hân Hy có chút ửng đỏ: “Mau đi thôi, mấy đứa nhỏ đang chờ mình kìal”
Quả nhiên khi hai người họ đi đến cửa thang máy thì nhận được sự chê bai của mấy đứa con mình.
“Bố mẹ à, hai người là người lớn thế nhưng đi còn chậm hơn mấy đứa trẻ bọn con nữa đấy!”
Lục Minh Húc nhếch miệng lên tiếng.
“Đúng thế, con cũng sắp đói tới mức không chịu nổi rồi.”
Lục Tấn Khang đưa tay sờ chiếc bụng nhỏ của mình.
“À đúng rồi, bố à, sau khi Phạm Hữu Sinh tiêm thuốc giải độc do con nghiên cứu thì tình hình thế nào rồi?”
Khi Lục Vũ Tuấn nhìn thấy Ngũ Bảo ôm bụng kêu đói thì đột nhiên nghĩ tới Phạm Hữu Sinh.
Sau khi cậu bé trở về nhà, dưới sự sắp xếp của bố thì nhanh chóng đưa thuốc giải mà mình làm cho Phạm Hữu Sinh.
Lục Khải Vũ đưa tay sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, anh cảm thấy vô cùng yên tâm khi thấy con trai mình có lòng thương người và trách nhiệm như thị lữu Sinh không còn vấn đề gì nữa rồi.
Bây giờ em ấy đang ở cùng với mẹ của em ấy, vô cùng hạnh phúc, đang chờ bố của em ấy xuất hiện!”
Lúc này, Lục Vũ Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt!
Cuối cùng thì con cũng giúp được em ấy rồi!”
Lục Tấn Khang đưa tay vỗ vai Vũ Tuấn một cái: “Anh Ba, anh đúng là giỏi thật đấy!”
Lúc mấy đứa nhỏ về nhà, Lưu Lệ và mẹ Lục đã chuẩn bị xong bữa tối.
Mẹ Lục lại kéo Lưu Lệ đến giới thiệu với Mạc Hân Hy: “Đây là con dâu của tôi, sau này cô có thể gọi con bé là Hân Hy là được rồi, con bé nhỏ hơn cô.
Cô cũng không nên cảm thấy có lỗ “Hân Hy à, chắc hẳn Khải Vũ cũng đã nói với con rồi! Đây là chị Lưu Lệ của conI”
Mạc Hân Hy quan sát Lưu Lệ một lượt, cảm thấy cô ta có chút quen mắt, thế nhưng trong lúc đột ngột thế này cô lại không nhớ ra được là ai: “Chào chị Lưu Lệ, sau này chuyện trong nhà đành phải nhờ chị