Mẹ Lục đã đứng trước cửa trông ngóng từ lâu, sau khi thấy bọn họ quay về thì vội vàng chạy tới: “Lục Bảo, sao rồi? Không sao chứ?”
Sau đó bà ta nhanh chóng nhìn thấy chân Lục Bảo sưng vô cùng to.
“Ôi, sao lại sưng to như thế chứ? Bảo bối của bà nội, bà đã nói cháu không thích hợp với việc học vũ đạo rồi mà.
Đều là tại bố cháu cả đấy, bà đã không muốn cho cháu đi học rồi.
Giờ thì hay rồi, bàn chân nhỏ bé đã thành ra như thế này rồi, cái này ít nhất cũng phải mấy ngày không đi học được rồi đấy!”
Vừa nói, mẹ Lục trợn mắt nhìn con trai mình.
Lục Khải Vũ thở dài lên tiếng: “Mẹ à, mẹ không cần lo lắng đâu, bọn con đã tới bệnh viện chụp phim rồi, xương của thằng bé không sao cả.
Bác sĩ cũng đã châm cứu cho thằng bé rồi, có thể khoảng hai ba ngày nữa thằng bé sẽ khỏi thôi”
Bây giờ Lục Khải Vũ đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bởi vì anh thật sự không ngờ Lục Bảo lại ngốc đến như thế, nghe Hồng Vi bảo chỉ dạy có một vài động tác đơn giản thế mà cuối cùng thằng nhóc này lại bị thương ở chân.
Lúc bọn họ rời khỏi bệnh viện, Hồng Vi lại nhấn mạnh một lần nữa với hai vợ chồng họ, Lục Bảo không có năng khiếu vũ đạo, căn bản không thể nào học vũ đạo được.
Hy vọng hai vợ chồng anh có thể cân nhắc thật kỹ lại lần nữa”
Thế nhưng Hồng Vi lại khen ngợi Nhị Bảo và Mộc Lam, nói rằng hai đứa nhỏ này có cảm âm vô cùng tốt, là một hạt giống tốt.
Nhất là Nhị Bảo, cậu bé đã có thể trực tiếp đứng ra dạy kèm lớp đàn piano cho các bạn nhỏ.
Còn Vũ Tuệ, không những phương diện vũ đạo không tốt mà thanh nhạc cũng không ổn luôn, cô bé thật sự không có năng khiếu.
Nếu cho cô bé học chỉ để giảm cân hoặc kéo dãn gân cốt thì có thể nhưng nếu muốn có thành tích thì không thể nào.
Ôi, nghĩ tới mấy đứa nhỏ khiến người khác phải đau đầu này, Lục Khải Vũ nặng nề thở dài một hơi, chúng đều là con của anh và Hân Hy, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như thế?
Anh vừa chuẩn bị thả Lục Bảo xuống ghế salon thì Lục Bảo đã bất mãn chu