“Hôm nay đi làm thấy sao rồi? Có gì không thoải mái không?”
Anh quan tâm hỏi vợ mình.
Mạc Hân Hy lắc đầu một cái: “Em cảm thấy tốt vô cùng.
Anh đừng nói chứ hiệu quả của thuốc bắc vô cùng tốt!”
“Thế thì chúng ta… Không phải là không thể…”
Vừa nói, Lục Khải Vũ nhanh chóng luồn tay vào áo của cô.
Mạc Hân Hy vội vàng đè tay anh: “Chồng à, xin lỗi anh, thế nhưng vẫn còn mấy ngày cuối nữa, anh ráng nhịn một chút đi nhé!”
Vừa nói, cô mệt mỏi ngáp một cái.
Lục Khải Vũ đau lòng ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên môi cô một cái: “Thôi được rồi, anh sẽ ráng nhịn thêm chút nữa! Chúng ta mau ngủ thôi!”
Thế nhưng khi hai vợ chồng anh vừa mới ngủ một chút thì đột nhiên nghe thấy một tiếng còi báo động vang lên ngoài hành lang, sau đó còn có tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.
Ban đêm yên tính như vậy mà đột nhiên lại có một âm thanh chói tai như thế, khiến người khác cảm thấy run sợ hết hồn.
Hai vợ chồng Lục Khải Vũ vội vàng đứng dậy, lúc vừa mới mở cửa thì nhanh chóng nhìn thấy mấy đứa con vốn đã ngủ say của mình giốn: như mấy kẻ săn mồi đang nhanh chóng lao xuống từ lầu hai, sau đó vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Sau đó còn nghe thấy giọng nói vui vẻ của một đứa nhỏ: “Bắt được, bắt được rồi, dì ấy quả nhiên là người xấu!”
Trong lòng Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy cảm thấy căng thẳng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài xem tình hình.
Căn hộ mà bọn họ ở chính là một dạng chung cư gia đình, trên toàn bộ mười sáu lầu đều là người của nhà họ Lục.
Lúc này, đèn cảm ứng trên hành lang cũng bởi vì tiếng ồn ào này mà sáng lên.
Hai vợ chồng bọn họ còn có mẹ Lục vừa mới ngủ được một chút.
Khi họ thấy tình hình trước mắt thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trên hành