Nếu như không phải có giao tình nhiều năm, Mạc Hân Hy đã sớm một cước đạp anh ta ra ngoài.
Hiện tại, Lý Duy Lộc lại lôi kéo Tô Cẩm trực tiếp ngồi ở trước bàn ăn, tri kỷ muốn đút cho Tô Cẩm ăn cơm.
Cô thật sự là không thể nhịn được nữa, mới nhắc nhở anh ta.
Nghe Mạc Hân Hy nói, mặt Tô Cẩm hơi đỏ lên, cô võ nhẹ Lý Duy Lộc: “Anh an phận một chút, để đám nhóc nhìn thấy, sẽ không tốt”
Tiếng nói của Tô Cẩm vừa dứt, Đại Bảo Lục Minh Húc vừa học xong lớp võ thuật, lên lầu làm bài tập xong và các bé khác trùng trùng điệp điệp xuống lầu.
“Chú Duy Lộc, cháu đã nghe được, có thứ gì không thể để cho.
chúng cháu nhìn thấy vậy”
Sau khi Lục Minh Húc ngồi xuống về, tiếp cận Lý Duy Lộc.
Lý Duy Lộc có chút ngượng ngùng: “Không có, không có gì? Cháu nghe lầm rồi”
Sau khi Nhị Bảo Lục Vũ Lý ngồi xuống, quét mắt nhìn những đồ ăn ở trên bàn một chút, nhíu mày: “Cô Lưu Lệ ơi, ngày mai nhớ kỹ làm canh xương hầm cho cháu, cháu muốn uống canh xương hầm!”
“Đúng rồi, chờ một lát nữa ăn cơm xong, trước khi đi ngủ cháu còn muốn uống một chén sữa b: Mạc Hân Hy nhíu mày: “Nhị bảo, sao con lại nghĩ đến chuyện uống sữa bò?”
Lục Vũ Lý cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cái này, mẹ ơi, răng cửa của con đang lung lay, có khả năng lập tức rụng mất.
Tam bảo nói phải bồi bổ nhiều canxi mới có thể nhanh chóng mọc răng mới Nghe được Nhị Bảo sắp rụng răng, mấy bé Bảo cũng không nhịn được nở nụ cười.
Cặp mắt đào hoa của Lục Vũ Lý trừng một cái: “Mấy người các em cười cái gì, chúng ta là sinh ra cùng một ngày, các em rất nhanh cũng sẽ phải thay răng”
Lục Tấn Khang nhịn cười nói: “Anh hai, anh muốn bồi bổ canxi, trực tiếp đi tiệm thuốc mua chút thuốc bổ sung canxi không phải là được rồi sao.
Làm sao phải để cho cô Lưu Lệ làm canh xương hầm cho chứ, như vậy cũng quá phiền toái rồi!”
Tiểu Lục Béo ở bên cạnh