“Bức ảnh đầu tiên do chị ấy cố ý tiếp rượu để nghe ngóng tung tích của tôi.
Tấm thứ hai là do cô ấy cố ý mướn phòng với Lý Hổ, sau đó hạ độc Lý Hổ, trộm chìa khóa của phòng giam tôi dưới đất.”
“Có rất nhiều thứ, chúng ta đều chỉ là thấy được mặt ngoài.
Tin vào lời nói của một bên.
Đây là không đúng”
“Hôm nay Mã Ninh này vì phòng ngừa hai anh em chúng tôi ra mặt thay làm chứng giúp chị Hân Hy, cố ý mua chuộc người khác bắt áp chế anh của tôi.
Nếu như không phải tổng giám đốc Lục kịp thời đuổi tới, có lẽ bây giờ hai anh em chúng tôi còn đang bị bọn họ giam giữ! Mọi người nhìn đi, vết thương trên người anh của tôi chính là vừa mới bị bọn họ đánh đấy”
Nói đến đây, Lý Lộ chỉ vào vết thương trên người Lý Toàn.
Mã Ninh vẫn còn muốn giãy dụa: “Tôi tìm người giam giữ hai người?
Lý Toàn, anh em các người nói chuyện phải có chứng cứ cứ, chứng cứ đâu?”
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, ngoài cổng đã truyền đến giọng nói thanh lãnh của Lục Khải Vũ: “Chứng cứ sao? Ở đây!”
Trên đài, Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn ra cổng, đã thấy bóng dáng cao lớn của Lục Khải Vũ chậm rãi đi vào hội trường.
Phía sau anh là mấy tên bảo vệ đang áp giữ một thanh niên trẻ tuổi.
Đám người bởi vì sự xuất hiện cua anh lại bắt đầu ồn ào.
“Tổng giám đốc Lục? Không phải anh ta đã bởi vì tức giận mà bỏ đi rồi sao?” Có người không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, một người đàn ông kiêu ngạo như tổng giám đốc Lục, nhìn thấy ảnh chụp đó của vợ mình, nhất định sẽ đi thẳng một mạch, sao bây giờ lại trở về rồi? Còn nữa, cậu thanh niên trẻ tuổi bị bảo vệ áp giữ phía sau là ai?” Mọi người không hiểu tại sao Lục Khải Vũ đi rồi mà lại quay lại.
Lục Khải Vũ trực tiếp đi lên trên đài, để bảo vệ đưa micro tới trước mặt Cao Hăng: “Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Giải thích cho tốt.
Cảnh sát Lý mới có thể cân nhắc mà tha cho các cậu”
Sau đó, anh mới quay người đi đến trước mặt Mạc Hân Hy, dịu dàng nói: “Bà xãt”
Mạc Hân Hy nhìn anh, tức giận nói: “Không phải anh