Nhà họ Mã là người đứng đầu Tam Phòng, rất nhiều chuyện phải dựa vào quan hệ với nhà họ Vương.
Lúc trước sở dĩ chú ba chuyển nhượng cổ phần lại cho anh ta, cũng là bởi vì anh ta đánh bạc thiếu nợ, vợ của anh ta muốn ly hôn, vì để giữ cô Vương này lại, chú ba của anh ta rơi vào đường cùng, mới chuyển nhượng cổ phần.
Lúc này, Mã Ninh vừa nghe thấy vợ anh ta muốn ly hôn, tranh thủ thời gian bò qua ôm lấy mắt cá chân của cô ta: “Vợ à, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh lần này đi.
Đều là do người phụ nữ kia dụ dỗ anh, là cô ta câu dẫn anh trước.”
Cô Vương không chút lưu tình đá văng anh ta, sau đó nhìn về phía Lý Duy Phúc: “Đồng chí cảnh sát, phiền anh nhanh chóng dẫn anh ta đi, ở chỗ tôi còn rất nhiều chứng cứ anh ta trốn thuế, tham ô! Chặp nữa sẽ phái người đưa qua cục cảnh sát cho anh”
Sau khi nói xong cô Vương không nhịn được mà đá Mã Ninh thêm một cái: “Anh có thể đi tìm cô bồ nhí đến cứu anh, à đúng rồi, không phải anh đã nịnh bợ được nhà họ Mộ Dung rồi sao, thật ra nếu mà không gọi được thì có thể kêu Mộ Dung Lãnh Nhu tới cứu anh!”
Sau khi nói xong, cô ta đứng dậy nói với các chàng trai phía sau: “Các anh em, đi thôi, hôm nay coi như cho anh ta một bài học trước, từ bây giờ trở đi, anh ta không còn quan hệ gì với nhà họ Vương chúng ta nữa”
Đang trốn ở một góc trong bữa tiệc, Mộ Dung Lãnh Nhu đã theo dõi tất cả mọi chuyện lúc này mới chậm rãi đứng dậy, tất cả mọi người đều không hề để ý đến cô ta, lúc này cô ta đã dẫn Thạch Thiên Bằng rời khỏi bữa tiệc.
Sau khi ra ngoài, đến chỗ để xe lúc chuẩn bị lên xe, Thạch Thiên Băng cúi đầu tự trách mình nói: “Cô Ba, xin lỗi, em không ngờ anh Mã Ninh lại không đáng tin cậy như vậy”
Mộ Dung Lãnh Nhu nhếch mép, lạnh lùng: “Vấn đề không phải là Mã Ninh, là do chúng ta lúc đầu đã coi thường đối thủ, Mạc Hân Hy và Lục Thần Húc còn mưu mô hơn so với tưởng tượng của chúng ta” Thạch Thiên Bằng ngẩng