Bởi vậy, cô ta lại đem ánh mắt đặt ở thuốc độc quyền trong tay Lục Vũ Tuấn.
Thế nhưng, cái tên Lư Bạch Khởi kia lại không còn dùng được nữa.
Lần trước ở Châu Âu, chẳng những không lấy được độc quyền, ngược lại còn khiến mình bị ngã vào, bị phán hai năm tù.
Nhưng, mặc dù Lư Bạch Khởi có vào tù thì vợ của Lư Bạch Khởi là Nguyễn Hồng Nhung lại là một người phụ nữ thông minh, hiện tại đã tiếp quản tất cả mọi chuyện của nhà họ Lư.
Chỉ là, chuyện quan trọng như việc độc quyền, cô ta đã không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, quyết định tự mình ra tay.
Xe đang đi đến ngã tư phía trước, thì chậm rãi dừng lại, Vệ Bình từ bên trong xe đi xuống.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc phong bì dày cộp đang cầm ở trong tay, bên trong ít nhất cũng có đến ba mươi triệu.
Khóe miệng của anh ta khẽ nhếch lên: “Tô Cẩm, chờ đến khi tôi có tiền, có phòng ở, tôi tin rằng cô sẽ phải thay đổi ý định”
Sau khi Thạch Thiên Băng trở về, đã báo cáo mọi chuyện cho Mô.
Dung Lãnh Nhu: “Cô ba, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.
Máy nghe lén đã được đặt thành công ở trong nhà ăn của nhà họ Lục”
“Ở trong phòng ăn sao? Vì cái gì mà không phải ở trong phòng ngủ của Lục Vũ Tuấn”
Muốn tìm ra tung tích của bằng sáng chế độc quyền, cũng chỉ có thể lấy từ tay Lục Vũ Tuấn, sau khi vụ bắt cóc lần trước xảy ra, Lục Khải Vũ đã có chút phòng bị.
Nhân viên an ninh ở khu Ánh Trăng đã tăng lên gấp đôi.
Ở một bên cổng trường, bất kể là buổi sáng đi học hay là ban đêm tan học, đều có nhân viên bảo vệ của trường học, chỉ nhánh của cục cảnh sát gần đó cũng luôn túc trực, hơn nữa trong giờ cao điểm đi học cùng với tan học ở khu Ánh Trăng luôn luôn có nhân viên bảo vệ được phái đến canh giữ ở trước cổng của trường học, ngay cả cổng của khu Ánh Trăng cũng có nhân viên an ninh.
Muốn bắt cóc Lục Vũ Tuấn một lần nữa, thật sự quá khó.
Vì vậy cô ta chỉ có thể nghĩ ra loại phương pháp che giấu này.
Cô ta cũng không tin rằng Lục Vũ Tuấn sẽ không đề cập đến vấn đề bằng sáng