Nhưng cậu nghe thấy hình như chú Vương có điều gì muốn nói, nên cậu lại hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện gì sao?”
Chú Vương do dự một lát rồi nói: “Tình huống nhà cô ấy có chút phức tạp.
Không tiện nói lắm”
Lòng tò mò của Lục Vũ Lý lập tức bị chú Vương gợi lên: “Chuyện gì thế? Chú Vương, chú mau nói cho cháu đi”
“Là như vầy, chú cũng chỉ nghe người trong thôn bàn tán thôi.
Nói là con gái của cô ấy vẫn ở nhà mẹ đẻ, chị dâu cô ấy có chút không muốn.
Hôm qua, con của chị dâu và con gái cô ấy xảy ra chút tranh chấp, chị dâu lập tức đánh cô bé kia mấy lần, còn mắng mấy lời rất khó nghe.
Nên cô bé mới chạy ra ngoài.” Giọng nói của chú Vương rất nhỏ, hình như là sợ người phía sau nghe được.
“Chắc là bọn chú phải lập tức về Hà Thành.
Bây giờ chị dâu Lưu Lệ đã ném quần áo của con gái cô ấy ra ngoài rồi”
Đúng là thanh quan khó quản việc nhà.
Sau khi Lục Vũ Lý nghe xong, vội vàng dặn chú Vương: “Tốt lắm, chú chăm sóc bác Lưu Lệ thật tốt, nếu như thực sự không xong, thì cứ đưa cả con gái bác ấy về đây đi”
Sau đó, cậu lập tức cúp điện thoại.
Mấy đứa nhóc còn lại đều tò mò nhìn cậu.
Mộc Lam không vui chỉ vào cậu: “Anh hai, sao vừa nãy anh không bật loa ngoài, để mọi người cùng nghe xem chú Vương nói gì?”
Lục