Cánh tay Lục Khải Vũ ôm cô hơi khựng lại một nhịp, sau đó tập trung nhìn cô: “Em phát hiện ra rồi?”
Nói xong, anh kéo Mạc Hân Hy vào trong lòng, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống: “Bà xã, sao em phát hiện ra vậy?”
Mạc Hân Hy nằm trên ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, cảm giác hạnh phúc trào dâng: “Lúc anh vừa về nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm, có vẻ rất mệt mỏi”
“Đáng lẽ ra, anh giải quyết chuyện chị Bình xong rồi thì phải có vẻ ung dung hài lòng mới đúng.
Nhưng vừa nãy em lại thấy anh uể oải lo lắng, có phải lại xảy ra chuyện gì khó giải quyết rồi không?”
“Ông xã à, chúng ta là vợ chồng, có gì thì nên thẳng thắn nói chuyện với nhau, anh nói cho em biết thì chúng ta mới có thể cùng nhau đương đầu, cùng nhau gánh vác” Tiếng nói của Mạc Hân Hy nhỏ nhẹ nhưng chân thành, toát ra sự đau lòng và quan tâm Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ nghiêng người đè cô xuống, hôn thật sâu lên môi cô, một lúc lâu sau anh mới chịu buông ra: “Bà xã, cảm ơn em”
Mạc Hân Hy ôm cổ anh chớp chớp mắt: “Anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi”
Lục Khải Vũ nghiêng người năm về như cũ, ôm cô vào lòng, hơi hơi buồn rầu kể lại chuyện gặp Mộ Dung Lãnh Nhu cho cô nghe.
“Anh nói là Mộ Dung Lãnh Nhu vẫn còn đeo cái vòng tay ngũ sắc mà Khải Dã đưa cho cô ấy hồi trước sao?” Trực giác của phụ nữ khiến Mạc Hân Hy cho rằng chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài mọi người đang thấy.
Chuyện đã qua cũng gần hai mươi năm rồi, một người phụ nữ vẫn giữ gìn chiếc vòng tay ngũ sắc không có gì nổi bật kia suốt từ năm bảy tuổi đến năm hai mươi bảy tuổi, việc này có nghĩa là gì, một người phụ nữ như cô hiểu rõ ràng.
Lục Khải Vũ cảm thấy trọng tâm chú ý của cô cứ hơi quái quái: “Bà xã à, anh nghĩ là em sẽ hỏi chuyện nội gián trong công ty của anh trước đấy? Sao em chỉ quan tâm đến