Mộ Dung Lãnh Nhu cố giả vờ bình tĩnh, khế cười nói: “Anh rể ơi, tính tình của anh vẫn nóng nảy như vậy, không biết năm đó chị tôi sao lại chịu được anh”
Nghe cô ta nhắc tới Mộ Dung Lãnh Nguyệt, trong mắt của Phó Sâm xẹt qua một tia đau khổ, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra chút bi thương: “Điều này không liên quan gì tới cô, tôi chỉ muốn biết Hàn Tá đang ở đâu, tôi muốn điều tra nguyên nhân cái chết của chị cô”
Mộ Dung Lãnh Nhu thở dài một hơi: “Chị tôi tự sát, năm đó cảnh sát đã kết án, anh rể cần gì cố chấp như vậy! Có một số việc anh không biết sẽ tốt với anh hơn!”
“Cô có ý gì?” Phó Sâm nhìn thẳng vào cô ta.
Mộ Dung Lãnh Nhu rũ mắt xuống: “Không có gì! Tôi làm như thế cũng vì muốn tốt cho anh.
Chị tôi đã mất rồi, anh nên sống thật tốt, đừng vướng bận những chuyện đã trở thành quá khứ, chỉ càng làm anh đau khổ hơn thôi!”
Phó Sâm vẫn nhìn cô ta đăm đăm hồi lâu, mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô đã giết Hàn Tá bịt đầu mối đúng không?”
Mộ Dung Lãnh Nhu chợt ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh, sau đó bật cười: “Anh rể à, trí tưởng tượng của anh thật phong phú, tôi giết Hàn Tá? Tại sao tôi phải giết anh ta? Ngay cả anh ta ở đâu tôi cũng không: “Vậy tại sao cô lại sai người điều tra anh ta? Năm đó vào cái đêm chị gái cô tự sát, anh ta đã đến phòng chị cô, cô và anh ta có quan hệ gi”
Mộ Dung Lãnh Nhu dường như hơi không vui, cô ta cao giọng cãi: “Anh rể, anh nói vậy là có ý gì? Tôi là người nhà họ Mộ, Hàn Tá có liên quan tới cái chết của chị tôi, tôi tìm anh ta để điều tra cái chết của chị tôi thì có gì sai?”
Ánh mắt Phó Sâm vẫn dừng trên mặt cô ta, như thể muốn nhìn thấu cô ta: “Cô muốn điều tra nguyên nhân cái chết của chị cô không sai, thế nhưng tại sao cô cố ý tìm người nói cho tôi biết cô đã tìm được Hàn Tá, sau đó sắp xếp cái bây giam lỏng