Thấy anh ấy im lặng hồi lâu, Mộ Dung Lãnh Nhu nhíu mày: “Anh rể à, chuyện đơn giản như vậy mà anh phải suy nghĩ lâu thế cơ à? Tôi sẽ không để anh lỗ vốn đâu, trước đây anh mua cổ phần trong tay Ngô Duy Khánh bao nhiêu, tôi cũng sẽ không thiếu anh một xu, thậm chí còn giúp anh bắt Hàn Tá, tại sao anh chưa đồng ý?”
“Chuyện này rất quan trọng, nếu xử lý không ổn thỏa thì tình nghĩa giữa tôi và Lục Khải Vũ xem như chấm hết.
Tôi muốn suy nghĩ thật kỹ!”
Nói xong, Phó Sâm trở về phòng của mình.
Mộ Dung Lãnh Nhu dõi theo bóng lưng anh ấy, khóe môi rướn lên nụ cười.
Không lâu sau, bên phía Thạch Thiên Bằng đã điều tra ra nơi dừng chân của Mộ Dung Lãnh Nam.
“Cô ba ơi, ba ngày trước cậu hai và Sở Dật Thần cùng đến Hà Thành.
Hai người họ gặp Lục Khải Vũ!” Trong phòng làm việc, Thạch Thiên Bằng cúi đầu báo cáo kết quả điều tra với Mộ Dung Lãnh Nhu.
“Anh nói cái gì?” Mộ Dung Lãnh Nhu không kiềm được bật dậy khỏi ghế.
“Đúng vậy, trước tiên Sở Dật Thần tới tập đoàn Long Thành, sau đó dẫn hai vợ chồng Lục Khải Vũ đến khách sạn của Mộ Dung Lãnh Nam.
Họ ở trong đó suốt một giờ, về phần bọn họ đã bàn bạc cái gì chỉ sợ khó điều tra được”
“Anh..” Mộ Dung Lãnh Nhu vừa muốn nói gì đó, di động cuat cô ta chợt vang lên.
Cô ta móc điện thoại ra, là Lục Khải Vũ gọi tới.
Cô ta ngước đầu liếc mắt nhìn Thạch Thiên Bằng, sau đó hơi nghi ngờ bắt máy.
Bây giờ là mười giờ tối, Lục Khải Vũ còn gọi điện cho cô ta vào giờ này để làm gì?
Anh và Mộ Dung Lãnh Nam bàn bạc hơn một giờ, lẽ nào bọn họ đã bàn xong giao dịch nào đó để đối phó cô ta?
Bởi vậy, sau khi điện thoại được kết nối, cô ta cũng im lặng.
“Alo cô Mộ Dung, tôi là Lục Khải Vũ!” Ở đầu dây bên kia, Lục Khải Vũ mở miệng nói ra thân phận của mình.
“Ừm, đã trễ thế này, không biết tổng giám đốc Lục có chuyện gì thế?” Giọng điệu của cô ta hết sức cảnh giác.
“Là vậy, cô Mộ