Chẳng mấy chốc, anh ta đã điều tra được tình hình bên phía Mộ Dung Lãnh Nam.
“Cô ba, họ nói cậu hai đang nổi giận đùng đùng ở trong phòng, mắng Lục Khải Vũ không giữ lời hứa, lúc nãy còn cãi nhau với Sở Dật Thần một trận.
Từ nội dung tranh cãi của họ có thể đoán ra, sau khi Lục Khải Vũ bắt được Hàn Tá thì hủy bỏ hợp tác giữa bọn họ, bí mật bắt nhốt Hàn Tá”
Nghe Thạch Thiên Bằng báo cáo xong, lông mày Mộ Dung Lãnh Nhu giãn ra: “Xem ra chúng ta đoán đúng, điều kiện bên anh hai đưa ra nhất định không bằng 30% cổ phần trong tay Phó Sâm”
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Thạch Thiên Bằng hỏi.
“Sáng sớm ngày mai lập tức sai người mai phục ở gần nhà máy để đề phòng bất trắc, một giờ chiều ngày mai tôi sẽ đi gặp Lục Khải Vũ”
Nói đến đây, trong đầu Mộ Dung Lãnh Nhu hiện lên bóng dáng của chàng trai năm ấy.
Dần dần, dáng dấp của chàng trai đó trùng khớp với hình ảnh của Lục Khải Vũ.
Khóe miệng cô ta bất giác rướn lên.
Thạch Thiên Bằng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy nụ cười kia.
Anh ta không nhịn được siết chặt tay, trong mắt anh ta chợt xẹt qua tia sát khí.
Mười năm trước để nuôi em gái ăn học, một người chỉ có bằng cấp ba như anh ta không ngừng cố gắng làm việc trong nhà hàng nước ngoài.
Ngày đó, anh ta bất cẩn làm đổ nước canh vào người mấy tên du côn, trên đường tan làm về nhà đã bị bọn họ chặn đường trong ngõ hẻm đánh anh ta tơi bời.
Một mình anh ta ở đất khách quê người, càng chống trả càng bị đánh tàn nhãn hơn.
Một mình anh ta không phải là đối thủ là mười mấy tên lưu manh.
Ngay khi anh ta bị đánh sắp chết thì Mộ Dung Lãnh Nhu xuất hiện, cô ta là cô ba của nhà họ Mộ đi ra ngoài đều dắt theo vệ sĩ.
Theo lời căn dặn của cô ta, vệ sĩ đã đuổi mấy tên du côn đi.
Cô ta bước tới trước mặt anh ta, nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Ban nấy tôi thấy bản lĩnh của anh không tệ lắm, làm việc trong nhà hàng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chi bằng đi