“Hơn nữa, anh còn bắt gặp, anh ta lén bỏ.
khoai lang nướng, bánh mì nướng, bánh mì sandwich, sữa chua vào ngăn kéo của mợ anh! Chú em so với chủ nhiệm Vương, quá kém rồi Lục Tấn khang nhìn chằm chằm cậu, dường như đột nhiên phát hiện ra cái gì: “Anh hai, anh nói giúp chủ nhiệm Vương như vậy, có phải là anh đã ăn hết những đồ ngon kia rồi không?”
Đột nhiên bị người khác vạch trần bí mật nhỏ, Lục Vũ Lý sửng sốt trong chốc lát, trên mặt nhanh chóng lấm tấm ửng hồng.
“Anh, bởi vì mợ không ăn, anh cảm thấy vứt đi cũng tiếc, cho nên mới có lòng tốt ăn hộ mà thôi!” Cậu bé có chút xấu hổ giải thích.
Lục Vũ Tuấn lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, giọng nói có chút bất mãn: “Anh hai, chẳng trách vừa rồi anh lại nói chú của em bị loại, hóa ra là anh đã ăn đồ của chủ nhiệm Vương!”
“Tam Bảo, anh hai của em không phải loại người như vậy, là chú của em không biết tự mình tranh giành!”
Mấy đứa đang nhỏ giọng ồn ào, Đại Bảo Lục Minh Húc đang mày mò máy tính, đột nhiên nói: “Đừng làm ồn nữa, mấy đứa mau đến xem trong máy tính của cô giáo Hoàng có cái gì này?”
Mấy đứa nhỏ nghiêng người qua.
Trong máy tính của Hoàng Ánh Tuyết, ngoài một số tác phẩm do cô ấy viết, còn lưu một bức ảnh.
Đó là một bóng lưng đang đi trên con đường nhựa.
Mùa của bức ảnh có lẽ là mùa thu, người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu nâu với dáng vẻ cô đơn.
Phía dưới bức ảnh có dòng chữ: “Nắm lấy tay và cùng nhau đi tới già, chỉ là mơ mộng viển vông của em thôi! Quãng đời còn lại, mong anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của em”
Lục Vũ Tuấn chỉ vào bóng lưng trên bức ảnh, kinh ngạc kêu lên: “Chú của eml”
Lục Minh Húc chỉ tay vào dòng chữ phía dưới bức ảnh, nói: “Vậy.
dòng chữ này có nghĩa là gì?”
Lục Vũ Lý nhìn một lát, đưa ra kết luận: “Anh xem thời gian trên đó là hai năm trước, có lẽ hai năm trước chú của Tam Bảo đã làm mợ của em tổn thương”
Lục Tấn Khang gật