Đôi lông mày cau lên vì lo lắng của Lý Vũ Tuấn giãn ra.
Cậu bé nhanh chóng chuyển địa chỉ, sau đó gửi một gói biểu tượng cảm xúc “cố lên”.
Lục Minh Húc lúc này mới nhìn thời gian nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người may đi ngủ thôi! Ngày mai còn phải đi học nữa!”
Tiểu Bạng Lục vẫn luôn đứng ở bên ngoài nghe lén, thò cái đầu nhỏ ra nói: “Anh cả, vậy ngày mai chúng ta có đi đến rạp chiếu phim không, chú của Tam Bảo tỏ tình với cô giáo Hoàng, nhất định rất tuyệt! Rất náo nhiệt!”
Gương mặt nhỏ của Lục Minh Húc nghiêm lại: “Tiểu Bạng Lục, ai cho em đứng ngoài nghe lén!”
Lục Vũ Bách nghênh ngang bước vào phòng: “Em không nghe lén, giọng nói của mọi người to như vậy! Em muốn không nghe cũng khó!”
“Tiểu Bạng Lục, có phải em cho rằng gần đây học võ thuật, anh hai của em không đánh được em, đúng không?”
Lục Vũ Lý bây giờ mới nhớ lại những gì vừa nãy Lục Vũ Bách nói, trong lòng cảm thấy rất tức giận, sờ cằm dưới của mình và hỏi những người anh em khác: “Em thực sự có nọng cằm hả?”
Lục Minh Húc: “Nhị Bảo, tư duy của em nhảy quá nhanh rồi đấy!”
Lục Vũ Tuấn: “Anh hai, tại sao anh đột nhiên hỏi cậu đó? Nhưng gần đây đúng là anh có béo hơn lúc trước một chút.”
Lục Tấn Khang: “Quả thực có chút nọng cằm, anh hai, em cảm thấy sau này anh phải ăn kiêng nhiều vào, tăng cường tập thể dục.
Nếu không anh sẽ giống như em ấy”
Nói rồi, cậu ấy chỉ vào Lục Vũ Bách.
Lục Vũ Lý là người vẫn luôn đòi hỏi rất cao về nhanh sắc và ngoại hình của mình, lại bị lời nói của các anh em đâm vào tim, che lấy cằm, trở về phòng của mình với gương mặt đau khổ.
Những bé Bảo khác đều nhịn không được mà cười lên.
Ngày hôm sau, lúc sáng sớm khi Lưu Mẫn dậy nấu bữa sáng cho cả nhà, bất ngờ nhìn thấy Lục Vũ Lý mặc bộ đồ thể thao, chuẩn bị ra ngoài tập thể dục.
Chị ấy có chút kỳ quái nhìn bầu trời còn chút mờ mịt bên ngoài: