Chẳng qua là sau khi nói xong, vừa ngẩng đầu lên một cái thì nhóc lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì nhóc thấy được đôi mắt chứa đầy nước mắt của Bạch Ức Chi.
Đôi mắt kia rất đẹp, trong suốt giống như làn nước suối, trông mê người như bầu trời đêm mùa đông, lại càng giống như giọt sương sớm đọng trên bông hoa vào sáng sớm mùa thu, trong vô cùng thuần khiết và linh động.
Khi cậu chỉ định ca ngợi đôi mắt của đối phương thì đột nhiên Bạch Ức Chi lại vừa khóc vừa chạy về chỗ ngồi.
“Này” Lục Vũ Lý có chút xấu hổ.
Lục Vũ Tuấn đứng ở phía sau cậu xoay người nhặt kính của Bạch Ức Chi đã bị đạp vỡ lên: “Anh hai, anh cứ cầm trước đi, bọn em sẽ đi mua cho cô ấy một cái mới?
“Được” Nói xong, Lục Vũ Lý nhận lấy chiếc kính.
Lúc này, giáo viên vẫn chưa tới, cậu đang định ngồi vào chỗ của mình thì đột nhiên Vũ Tuệ đứng lên nói: “Anh hai, anh còn chưa xin lỗi Ức Chi đâu đấy!”
Hiện tại Bạch Ức Chỉ chính là người bạn tốt nhất của 3 chị em nhà họ Lục.
Mộc Lam cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, anh hai, anh là con trai, nếu anh đã đụng người ta thì nên xin lỗi.
Anh xem, Ức Chi khóc đau lòng chưa kìal”
Tư Nhã cũng nhìn cậu: “Anh hai, anh xin lỗi đi!”
Mấy chục người bạn nhỏ trong lớp dường như đều nhìn về phía cậu, Lục Vũ Lý cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể tới trước mặt của Bạch Ức Chỉ: “Bạn học, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu, bây giờ tớ đưa tạm chiếc kính bị vỡ cho cậu cầm trước đã.
Thứ hai tuần tới đi học tớ sẽ đền cho cậu cái mới nhé, có được không?”
Bạch Ức Chi ghé đầu ở trên bàn, tiếng khóc cũng nhỏ đi.
Lục Vũ Lý nhân cơ hội nói: “Bạch Ức Chi, tớ vừa phát hiện ra ánh mắt của cậu đẹp lắm nhé, thuần khiết giống y như bầu trời đêm vào mùa đông vậy.
Nếu như cậu còn khóc nữa thì đôi mắt sẽ không đẹp nữa đâu”
Cậu vừa nói xong thì Bạch Ức Chỉ liền ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt