Lúc rời đi, Lục Vũ Bách không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ xuống tay ác quá đi mất! Cái mông này của con thứ hai làm sao mà đi học được!”
Sau khi mấy đứa trẻ nghịch ngợm rời đi, Lục Khải Vũ vươn tay ôm Mạc Hân Hy vào lòng.
“Bà xã, đừng giận nữa! Bọn chúng vẫn còn nhỏ, đợi khi nào lớn một chút thì tốt rồi!” Anh an ủi Mạc Hân Hy, đồng thời cũng là an ủi chính mình.
Mạc Hân Hy mệt mỏi dựa vào lòng anh: “Em không muốn đánh chúng, chỉ là nếu không đánh đau và dạy chúng một bài học, chúng sẽ không bao giờ nhớ”
“Anh biết, bà xã, em làm đúng lắm, anh ủng hộ em.
Là anh không tốt, vốn người làm bố như anh nên đánh chúng, nhưng chúng chỉ mới bảy tám tuổi.
Anh sợ mình không khống chế được sức lực, đánh bọn nhỏ bị thương” Lục Thần Húc lúc này cũng rất mệt mỏi, hiện giờ chỉ nghĩ đến cảnh Thạch Thiên Bằng lái xe đâm vào bọn chúng, anh đã cảm thấy rất nghẹt thở.
Mấy đứa nhỏ này đúng là thiếu đòn!
Hai vợ chồng cứ ngồi ôm nhau như vậy trên ghế sô pha trong phòng làm việc, một lúc sau, Mạc Hân Hy mới đứng dậy nói: “Đi thôi, em đi nhờ Lưu Mãn mang đến cho chúng một ít thuốc giảm đau.”
Lục Thần Húc không nhịn được khẽ cười: “Bà xã à, cuối cùng em vẫn không nỡ đấy thôi!”
Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh: “Chúng đều là con trai em, lẽ nào em lại không đau lòng?”
Lục Khải Vũ ngừng cười, nghĩ đến những việc các con mình đã làm, lại thở dài một hơi: “Tất nhiên anh cũng rất đau lòng, để anh đi bôi thuốc cho Nhị Bảo và Lục Bảo, tiện thể nói chuyện cùng bọn chúng”
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, hai vợ chồng gọi Đại Bảo Lục Minh Húc tới, đầu tiên tán thành cách xử sự lần này của cậu, không tham gia vào hành động mạo hiểm vô lý của đám Nhị Bảo, trái lại còn ở nhà chăm sóc em gái.
Sau đó, hai vợ chồng sâu xa nói với Lục Minh Húc: “Con là anh cả, là con cả, là tương lai và hy vọng của nhà họ Lục sau này, bố mẹ hy vọng sau này con có thể gánh vác trách nhiệm của anh cả, là tấm gương cho em trai và em gái, hơn nữa còn phải giám sát