Hai người bọn cậu sau khi bị đánh tối qua chưa hề được ăn gì, lúc đầu còn nghĩ xem sáng hôm nay có thể ăn được bao nhiêu!
Nhưng bọn họ lại ngủ quên rồi dậy muộn, bởi vì thời gian gấp gáp, mỗi người chỉ có thể uống một cốc sữa, bây giờ đã suýt chết đói.
Ba vị trưởng bối nhà họ Lục ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Bà cụ nhà họ Lục vội vã bưng bát canh cho hai đứa: “Cẩn thận một chút, coi chừng nghẹn, sao hai đứa lại đói đến mức này?”
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy không nói với ba vị trưởng bối nhà họ Lục việc bốn tên nhóc này gây họa hôm qua.
Mẹ Lục cũng rất nghi hoặc: “Nhị Bảo, cháu không ăn cơm mấy bữa rồi!”
Lục Vũ Lý cúi đầu uống một ngụm canh, sau đó dùng hai ngón tay ra hiệu.
“Hai bữa? Tại sao lại không ăn những hai bữa?” Bố Lục quay ra hỏi con trai mình.
Mẹ Lục vẻ mặt nghi hoặc: “Đúng vậy, chúng mới bảy tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, tại sao không cho chúng ăn?”
Trong đang nói chuyện, ánh mắt của bà ta rơi vào bàn tay trái vẫn còn sưng đỏ của Lục Vũ Tuấn.
“Tam Bảo, tay cháu làm sao thế kia?”
Mẹ Lục vừa nói, ánh mắt ba vị trưởng bối nhà họ Lục không hẹn mà cùng tập trung vào bàn tay nhỏ của Lục Vũ Tuấn.
Lục Vũ Tuấn vội vàng giấu tay trái đi: “Không có, bà nội nhìn nhầm Mẹ Lục đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt Vũ Tuấn, kéo bàn tay nhỏ của cậu tỉ mỉ xem xét, mặc dù hôm qua đã bôi thuốc nhưng nếu xem kỹ bàn tay nhỏ của Vũ Tuấn vẫn có thể nhìn ra chút khác thường.
Mẹ Lục quay đầu nhìn vợ chồng Lục Khải Vũ: “Chuyện gì đây, hai đứa chăm sóc con cái kiểu gì thế này?”
Lục Khải Vũ thở dài: “Mẹ, hôm nay là hôn lễ của Khải Dã, một chút chuyện nhỏ thế này sao phải làm quá lên? Bạn cũ của bố và mẹ vẫn đang đợi hai người chào hỏi kìa.
Con và Hân Hy là bố mẹ chúng, so với mẹ còn đau lòng