Mạc Hân Hy nghĩ đến mấy đứa trẻ nghịch ngợm càng lớn càng khó.
quản lý của mình, đúng vậy, nếu để đám nhóc đó biết cô đính hôn cho chúng ngay từ bé thì không làm loạn đến phá nhà ra mới là lạ!
“Ông xã, anh tuyệt đối không được nói chuyện này với chúng đâu nhé!” Cô vội vàng nói.
Lục Khải Vũ nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô mà không kìm được.
nhéo hai má cô mấy cái: “Đương nhiên là anh sẽ không nói với chúng rồi”
Chỉ là, anh vừa dứt lời thì đột nhiên mấy đứa trẻ nghịch ngợm đẩy cửa đi vào.
Lục Minh Húc đứng đầu: “Bố ơi, có gì mà không được nói cho chúng con biết?”
Chỉ trong vòng nửa năm mà dáng người của mấy đứa trẻ này đã phát triển cao hơn rất nhiều.
Cánh tay Lục Khải Vũ đang ôm Mạc Hân Hy vội vàng buông ra: “Sao các con vào phòng bố mẹ mà không gõ cửa?”
Lục Vũ Lý nhìn anh một cái: “Có việc gấp nên chúng con quên gõ cửa.
Hơn nữa, đây là ban ngày, bố mẹ cũng không khóa cửa, mọi người đều là người một nhà mà, cần gì phải nhớ mấy cái chuyện như gõ cửa chứ! Có đúng không, Lục Bảo?”
Lục Vũ Bách vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, trước giờ con vào phòng của anh hai cũng không cần gõ cửa”
Lục Khải Vũ hít sâu một hơi, không thèm lý luận với mấy đứa con trai của mình nữa: “Các con có việc gì gấp vậy?”
Lục Tấn Khang tiến lên trước một bước: “Bố mẹ, bây giờ là mùa đẹp nhất trong năm, người lớn thường nói kế hoạch một năm đều nằm trong mùa xuân, mùa xuân là mùa trăm hoa nở rộ, mọi thứ được khôi phục.
Mùa xuân…”
Cậu đã chuẩn bị cả một phần dẫn dắt rất dài, vẫn