Thật ra cô bé cũng rất muốn ở lại cùng chơi đùa với các anh trai, thế nhưng, ở nơi này của anh trai có rất nhiều người, cô bé có chút sợ hãi, sợ mình không cẩn thận lại chọc cho bọn họ không vui.
Vì vậy, Bảo Châu lựa chọn để trở về nhà.
Lục Tấn Khang cũng không làm khó cô bé: “Được rồi, vậy em về trước đi, lát nữa anh sẽ sai người ta đưa quà tới cho em”
“Vâng, được! Cảm ơn anh Tấn Khang!”
Sau khi nói lời tạm biệt với Lục Tấn Khang, Diệp Bảo Châu bị bố là Diệp Minh Quân bế đi.
Trưởng thôn cùng với gia đình cán bộ trong thôn cùng nhau mang theo các loại thịt, rau củ, trái cây đi tới nhà Vương Kỳ, giúp Vương Kỳ nấu cơm cho cả nhà Lục Khải Vũ bọn họ.
Mấy thằng nhóc lại cùng Vương Niệm Đơn đến tham quan phòng công chúa của cô.
Lục Tấn Khang đi ở phía sau cùng.
Mạc Hân Hy đưa tay kéo cậu bé lại: “Ngũ Bảo, lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Là một người mẹ, thái độ của con trai cô đối với Diệp Bảo Châu khiến cô cảm thấy có chút bất an.
Nếu như chỉ đơn giản là vì lòng tốt, cảm thấy người ta đáng thương, muốn quan tâm đến con bé, bảo vệ con bé.
Như vậy, hai vợ chồng bọn họ hẳn sẽ giơ hai tay đồng ý.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Thế nhưng, nếu như còn có những lý do khác, hoặc vì một số việc từng xảy ra của thời thơ ấu gây ra vấn đề tâm lý, vậy thì vợ chồng bọn họ chắc chắn phải coi trọng nó trước tiên.
Cô kéo Lục Tấn Khang đến phòng làm việc của nhà Vương Kỳ, đóng cửa lại.
Lục Tấn Khang nghi ngờ nhìn cô một cái: “Mẹ ơi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mạc Hân Hy nắm tay con trai ngồi xuống: “Không, Ngũ Bảo, mẹ chỉ có một số việc nghĩ mãi mà không ra, nên muốn hỏi con một chút mà thôi”
“Có chuyện gì vậy ạ? Có phải mẹ và bố cảm thấy con đối xử với Bảo Châu quá tốt rồi? Không thương lượng với hai người mà đã đồng ý sắp xếp công việc cho Diệp Minh Quân?”
Con trai thông minh như vậy, cô còn chưa kịp mở miệng, đã đoán ra được cô muốn nói