Sau khi nói xong, trên mặt Lục Tấn Khang đầy vẻ nghi ngờ: “Mẹ ơi, con chắc chắn giọng nói kia chính là của Bảo Châu.
Thế nhưng con không biết tại sao em ấy lại bảo con nói dối.
Mẹ ơi, con thật sự không nghĩ ra được, vì sao khi nhìn thấy Bảo Châu, con cứ muốn đưa mọi thứ tốt nhất trên thế giới này cho em ấy, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt của em ấy.
Mẹ, mẹ nói xem có chuyện gì với con vậy?”
“Chuyện này, Ngũ Bảo, có thể là do con nghĩ quá nhiều thôi! Nếu như con thích Bảo Châu như vậy, muốn giống như một người anh trai lớn, bảo vệ cô bé, làm thần bảo vệ của cô bé, như vậy bố mẹ đều ủng hộ con! Sau này, nếu rảnh rỗi, chúng ta sẽ thường đến thăm Bảo Châu được không?” Mạc Hân Hy đè xuống lo lắng trong lòng, cười an ủi con trai.
Cô nghỉ ngờ rằng con trai mình luôn luôn có cùng một giấc mơ, nói những điều kỳ lạ như vậy, có liên quan đến chất độc mãn tính trước đó.
Chẳng lẽ là di chứng của loại độc dược này để lại sao?
Sau khi Lục Tấn Khang rời khỏi phòng làm việc đi tìm anh chị em mình, cô cô thẳng thừng đi tìm Vương Kỳ.
Nhưng Vương Kỳ lại nói cho cô biết, loại độc dược này không có bất kỳ di chứng gì.
Vương Kỳ nghe câu chuyện của cô với một khuôn mặt sâu sắc nói: “Gần đây trong lúc rảnh rỗi tôi đã đọc mấy quyển sách liên quan đến triết học duy tâm.
Nếu như cô đã nói như vậy, tôi cảm thấy giữa Diệp Bảo Châu và con trai của cô không chừng là người yêu kiếp trước, kiếp này lại gặp nhau lần nữa mà thôi”
Mạc Hân Hy khiếp sợ nhìn cô ấy nửa ngày, sau đó cười ra tiếng: “Vương Kỳ, cô là bác sĩ y khoa đó! Tại sao lại không học y khoa, mà chuyển sang triết học rồi? Cô tin cả những cái đó sao?”
Vương Kỳ nói với