“Anh cả, anh cũng thật là, không phân biệt tốt xấu gì cả!”
Lục Minh Húc cười khẩy: “Cắt, Nhị Bảo! Em đừng có dát vàng lên mặt mình nữa được không hả!”
Mắt thấy hai anh em này sắp đánh nhau tới nơi rồi.
Nên mấy nhóc con khác cũng vội vàng tách bọn họ ra và khuyên ngăn.
Lục Vũ Tuấn nói: “Anh cả, anh hai, hôm nay hai người làm sao vậy?
Nói kiểu gì mà lại thật sự nổi giận cả rồi vậy!”
Lục Vũ Lý trừng mắt nhìn Lục Minh Húc: “Anh ấy là anh lớn, em đi mà hỏi anh ấy ấ “Hỏi anh à, rõ ràng là anh muốn tự mình về nhà, các em đều theo.
anh ra đây làm gì?” Lục Minh Húc không chịu tỏ ra yếu kém tức giận nói.
Lục Tấn Khang lại thở dài một hơi: “Ài, con gái Long Vân Như của chú Long Uy quả nhiên là người có địa vị.
Mới hơn 1 tuổi thôi mà đã có thể khiến hai người đánh nhau vì em ấy rồi.
Em thật sự có chút khâm phục em ấy đấy!”
Lục Minh Húc trừng to mắt, dùng tay chỉ vào mình: “Anh? Vì em ấy mà đánh nhau? Ngũ Bảo, não em không bị hư mất rồi đấy chứ!”
Lục Vũ Lý cũng tỏ vẻ khinh thường: “Một nhóc con lớn lên vừa gầy vừa đen, lại còn ra tay đánh người khác như vậy mà Lục Vũ Lý anh lại sẽ vì em ấy mà đánh nhau à? Ngũ Bảo, em đừng tấu hề nữa!”
Lục Tấn Khang nhún nhún vai, đưa tay lên chỉ vào hai người họ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Vậy hai anh ở đây bày ra cái vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người kia làm gì vậy?”
Một câu này của cậu đã làm hai anh em Lục Minh Húc và Lục Vũ Lý chợt bừng tỉnh.
Đúng thế, bọn họ là anh em ruột cùng bố cùng mẹ cơ mà, vừa nãy họ đã làm gì vậy! Vì một người không liên quan mà suýt chút nữa đã đánh nhau?
Rõ ràng là chỉ có não úng rồi mới làm vậy thôi!
Nghĩ tới đây hai anh em đều thấy hơi xấu hổ.
Lục Minh Húc đi tới phía trước nắm lấy tay của Lục Vũ Lý: “Nhị Bảo, anh xin lỗi, vừa nấy là anh cả không tốt, nói lời khó nghe”
Lục Vũ Lý phất phất tay tỏ vẻ không có gì: “Không