Vì Lục Tấn Khang nên Bảo Châu đã có một cuộc sống tốt đẹp trong những năm gần đây.
Khi chiếc Rolls Royce phiên bản nối dài của nhà họ Lục xuất hiện trên đường thì ba đứa trẻ đều phấn khích vẫy tay chào với chiếc xe đó.
“Anh Vũ Lý, anh Vũ Lý!” La Hạo Nam phấn khích kêu lên.
Lý do cậu bé thích Lục Vũ Lý chính là vì mỗi khi Lục Vũ Lý đến đều sẽ dẫn cậu bé đi trèo cây, mò tôm, bắt chim và côn trùng.
Vương Niệm Đơn mười một tuổi sau khi lớn lên thì tính cách có chút giống mẹ của cô bé, Vương Kỳ, đã có một chút e thẹn của thiếu nữ.
Lúc này, cô bé nở nụ cười trên mặt và lặng lẽ đứng ở ven đường.
Bảo Châu tám tuổi vẫn giống như một đứa trẻ, vừa vẫy tay vừa phấn khởi kêu lên: “Anh Tấn Khang, anh Tấn Khang!”
Khi dừng xe, nhà họ Lục tràn đầy khí thế, những đứa con trai có thể sánh bằng nhóm ngôi sao thiếu niên bước xuống.
La Hạo Nam trực tiếp chạy lên và ôm lấy chân của Lục Vũ Lý, ngẩng khuôn mặt nhỏ đầy sự không nỡ lên: “Anh Vũ Lý, mẹ nói ngày mai sẽ đưa tụi em đến một nơi thật xa, nhưng mà, em không nỡ rời xa anh, phải làm sao đây ạ?”
Lục Vũ Lý mười hai tuổi đã cao hơn một mét sáu và gần đến một mét bảy, cậu bé cúi xuống và bế La Hạo Nam lên: “Hạo Nam, bây giờ công nghệ đã rất tiên tiến rồi, ngay cả khi em đến Bắc Cực thì chúng ta cũng có thể gọi điện video cho nhau, chứ đừng nói là đi châu Âu, không sao đâu mà, nếu em nhớ anh thì có thể gọi video cho anh”
Sau gần sáu năm luyện tập, nhóc béo Lục Vũ Bách mặc dù không cao gầy như Lục Vũ Lý nhưng cũng cao hơn so với các bạn cùng trang lứa thì, chỉ lầ thân hình của cậu bé vẫn còn hơi mập.
Vương Niệm Đơn cười khi nhìn thấy cậu bé: “Anh Vũ Bách, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Đậu Đỏ của em nhé!”
Đậu Đỏ là một chú chó teddy poodle màu nâu do Vương Niệm Đơn nuôi, lần nay bay đến châu Âu phải cần một quãng thời gian rất dài nên họ