Sau đó, cô bé bước lên và nắm lấy tay của Vương Niệm Đơn: “Niệm Đơn, cậu đừng có tin anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ hầm con Đậu Đỏ của cậu và ăn mất đấy!”
Lục Vũ Bách cười và phản bác lại: “Lục Vũ Tuệ, em đang nói bản thân mình sao! Em nhìn xem, em đứng ở đó, còn mập hơn cả Mộc Lam và Tư Nhã, em như thế này thì sau này lớn lên còn ai dám lấy em chứ!”
“Lục Vũ Bách, anh nói cái gì thế?” Vũ Tuệ trực tiếp đi lên và véo mạnh vào cánh tay của Lục Vũ Bách.
Lục Vũ Bách đau đến la lên, quay người và chạy đến trước mặt của Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ: “Bố ơi, mẹ ơi, bố mẹ nhìn xem, em Vũ Tuệ lại bắt nạt con rồi!”
Vừa nói, cậu bé vừa vén cái áo của mình lên, và đưa cánh tay bị nhéo đỏ đến trước mặt của bố mẹ.
Lục Khải Vũ trợn trắng mắt nhìn cậu bé: “Đáng đời, ai bảo con nói con bé béo chứ! Con không biết Vũ Tuệ cấm ky nhất khi người khác nói như vậy sao?”
Lục Vũ Bách nhìn lấy người bố thiên vị như vậy, bèn không phục phản bác lại: “Đồng chí Lục, bố như vậy cũng thiên vị quá rồi đấy! Rõ ràng là con gái của bố nhéo con trước nhưng bố lại chỉ trích con.
Bố xem, em ấy đã béo thành như thế nào rồi, nếu sau này không thể gả ra được, ở trong tay của bố mãi thì con xem bố phải làm như thế?”
Lục Khải Vũ tức giận đến mức nhấc chân định đá thì bị Lục Vũ Bách linh hoạt né sang một bên: “Đến nào, đồng chí Lục, xem cái bộ xương già đấy của bố có thể đuổi kịp con không hãng nói!”
Lục Khải Vũ chỉ mới ba mươi tám tuổi mà bị con trai sỉ nhục như vậy, thật là tức đến nổi trận lôi đình.
Bèn nhấc chân đuổi qua, tuy nhiên, Lục Vũ Bách từ nhỏ đã luyện võ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, Lục Thần Húc hoàn toàn không thể đuổi kịp.
“Lục Vũ Bách, con đợi đấy cho bố!”
Người đàn ông đẹp trai họ Lục lạnh lùng kiêu ngạo đối mặt với những cậu con trai sắp bước vào tuổi dậy thì, đúng là rất đau đầu!
Lục Vũ Tuệ ân cần bước đến và ôm lấy cánh tay của anh, giúp anh hả giận: