Đúng, lúc Lục Vũ Lý vừa nhìn thấy Bạch Ức Chi, quả thật có hơi chấn động.
Lúc Bạch Ức Chỉ ở trường học, luôn buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục.
Đồng phục của trường Số Một, trong mắt cậu cực kỳ là xấu.
Bạch Ức Chi vừa nãy, mặc bộ thể thao màu tím của Vương Niệm Đơn, mái tóc dài rối tung ở sau lưng, đôi mắt sáng lấp lánh, lúc đi từ trong thang máy ra, mím chặt môi, không hề để lộ ra răng trong miệng của cô bé.
Cô bé như vậy giống như chú hươu sao xinh đẹp, đột nhiên tiến vào trong tầm nhìn của Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý mười hai tuổi trong nháy mắt có chút ngạc nhiên, thì ra Bạch Ức Chi lớn lên trông cũng xinh xắn quá.
Cậu vốn muốn mượn cớ khen cô bé hai câu, làm dịu mối quan hệ của hai đứa, ai ngờ cô nhóc này lại không biết tốt xấu, còn chê cười đồng phục bảo vệ trên người cậu.
Trong lòng Lục Vũ Lý rất tức giận: “Cậu tưởng cậu xinh lắm à? Đã mười hai tuổi rồi, sắp lên cấp hai rồi còn mặc đồ họa tiết hoạt hình, cậu cho rằng mình là bạn nhỏ năm sáu tuổi à Ấu trĩ!”
“Lục Vũ Lý, tớ ấu trĩ, còn tốt hơn cậu.
Cậu xem xem, trên người cậu là cái gì chứ! Cứ như là đồng nát trong công trường ấy, thật là quá buồn cười!” Bạch Ức Chỉ trực tiếp đáp lại.
“Cậu! Cậu còn là con gái không hả, cả ngày cãi nhau với người khác!
Không biết xấu hổ à!” Lục Vũ Lý có hơi nghèo nàn từ vựng.
Bạch Ức Chi lườm cậu một cái rồi hỏi ngược lại: “Cậu là ai chứ? Anh tôi à? Không phải, ồ? Tôi nhớ ra rồi, cậu là em trai ngoan của tôi.
Nhưng, em trai ngoan à, chuyện của chị đây không cần cưng lo! Cậu vẫn tự lo cho chính mình đi!”
Nói xong, cô bé đắc ý hất tóc, quay đầu đi mất.
Lục Vũ Lý tức tới mực dậm chân: “Bạch Ức Chi, cậu như vậy, cả đời này đừng mong gả đi!”
Sau khi Bạch Ức Chỉ đi, rất nhanh đã tìm được anh trai, sau đó theo anh mình về Hà Thành.
Trên xe, cô bé nhìn chiếc điện thoại hỏng do bị ngâm nước của mình, một trận đau lòng.
Hai người Lục Vũ Lý và Bạch Ức Chi bọn họ.
nhất định là xung khắc.
ngày sinh, từ trước tới giờ chưa từng sống chung hòa bình được nổi ba ngày.
May mà, sắp vào cấp hai rồi, cuối cùng cũng tách được