Dáng người cao gầy, mặc dù ngoại hình có thua kém một chút so mấy thiếu niên nhà họ Lục, nhưng trên người lại có một khí chất u sầu trầm lặng và hào hoa mà mấy thiếu niên nhà họ Lục không có được.
Ở trường trung học Vĩnh Cửu, các bạn học gọi cậu ta là “tài từ u sầu” Cái tên của cậu ta vốn dĩ cũng đã rất thơ mộng.
Khi cậu ta tự giới thiệu mình có nói, cái tên này của cậu được người thân đặt dựa theo nội dung trong bài thơ Lạc Thần Phù của Tào Thực với mong muốn cậu bé có tài mạo xuất chúng, thành tích nổi bật, tính cách quyết đoán.
Khi đó, cậu ta đã làm say đắm rất nhiều nữ sinh yêu thích thơ ca cổ, những đoạn tình yêu nhẹ nhàng tỉnh tế.
Kể từ khi bắt đầu chạy đường dài, tài tử Lạc vẫn nằm trong tốp ba.
Các nữ sinh của khối 8 chen lấy chật kín mép sân, hò reo phấn khích: “Cố lên, tài tử u sầu, cố lên!” Giọng nói của mấy học sinh ở xa xa còn lấn át cả lớp bọn bọ.
Các hạng mục thi đấu của lớp 9 lúc này đã kết thúc.
Mấy thiếu niên nhà họ Lục lúc này mới tụ tập đông đủ.
Lục Vũ Lý, hot boy luôn được tất cả nữ sinh trong trường công nhận, nhìn các nữ sinh kích động háo hức vây quanh sân thi đấu chạy 3 nghìn mét, chậm rãi uống một ngụm nước, trong mắt lộ ra một tia khinh thường: “Trời, tài tử u sầu cái gì chứ, không phải chỉ là học thuộc mấy bài thơ cổ, tham gia đại hội thơ ca cái gì đó của đài truyền hình thôi sao.
Có cái gì mà phải trầm trồ!”
Lục Minh Húc trừng mắt với cậu ấy: “Nhị bảo, anh nghe ra sao lại cảm thấy giọng điệu của em có chút chua xót! Có phải là mấy nữ sinh kia đều bị thu hút qua đó rồi, trong lòng em không vui không?”
Lục Vũ Lý trợn trừng mắt, tạo dáng cực ngầu trước mặt các anh em: “Hồ Ly Huyền Sắc em mà phải ghen tị với cậu ta sao? Anh trai, lúc mà em nổi tiếng toàn thế giới, e rằng cậu ta vẫn còn ôm bình sữa khóc lóc ấy! Anh đừng có đùa!”
Lục Vũ Tuấn khóe miệng cũng nhếch lên một tia khinh thường: “Anh hai nói đúng, không phải là thơ ca cổ thôi sao?