“Đúng vậy, anh hai nói đúng.
Đầu tiên là trêu chọc em gái Tương Trúc, sau đó lại trêu trọc Bạch Ức Chi.
Cậu ta chính là một tên cặn bã không ra gì “Lục Vũ Tuấn vừa duỗi đầu vừa liếc nhìn tấm hình trên điện thoại của Vũ Tuệ.
Đối với Lạc Vinh Quyết, cậu không có chút cảm tình nào.
Mộc Lam khó hiểu: “Hai anh em này, hôm nay uống nhầm thuốc à?”
“Hừ… “Hai anh trai của cô bé gần như cùng lúc khịt mũi khinh thường, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Sau khi trở về, sáu chàng trai ngoài việc hàng ngày đến thăm khu sửa sang biệt thự của họ, chính là ở nhà cùng ba người già, sáu người buồn chán đến sắp mốc meo luôn rồi.
Hôm đó, sau khi Lục Vũ Tháp và Đào Nhỏ gọi video xong, liền nằm trên giường trên tầng ba của biệt thự nhà họ Lục, lướt điện thoại một cách chán nản.
Sau đó, cậu nhìn thấy một mẩu tin tức.
Ba ngày trước, một bé gái 11 tuổi ở La Trại Câu và chị gái được chú của bé đưa đến một quán karaoke trong thị trấn.
Chị gái sau đó đã về nhà, nhưng bé gái 11 tuổi đã biến mất.
Hiện gia đình đang vô cùng sốt ruột, và cảnh sát đã vào cuộc.
Bây giờ họ đang đưa ra thông cáo, treo giải thưởng 30 triệu để truy tìm tung tích của cô bé!
Cuối bản tin là bức ảnh chụp cô bé ấy, điều bất ngờ đây lại là Bảo Châu!
Lục Vũ Tháp bị dọa cho trực tiếp lăn khỏi giường.
“Anh cả, Ngũ Bảo “Cậu phớt lờ cơn đau, đứng dậy và chạy ra ngoài.
Lúc này, Lục Minh Húc đang chơi game trong căn phòng tạm thời của họ trên tâng 3.
Lục Vũ Bách sống cùng phòng với cậu, lúc này Lục Vũ Bách đang ở xem và cổ vũ cho cậu.
Lục Vũ Tháp hoảng sợ đẩy cửa ra: “Anh cả, xảy ra chuyện rồi, Ngũ Bảo đâu?”
Lục Minh Húc đang đảm chìm trong trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Tứ Bảo, em sốt ruột cái gì? Còn hơn một tháng nữa mới khai giảng! Đồng chí Lục không dễ gì mới đưa chủ tịch Mộ đi chơi.
Thế nào cũng phải mười hai ngày trở lên mới trở về, có thể có chuyện gì được chứ?”
Lục Vũ Bách quay đầu nhìn lại, thấy Lục Vũ Tháp vẻ mặt hoảng hốt, nhất thời sửng sốt: “Anh Tứ, không phải là bố mẹ trên đường duy lịch bị bắt cóc đấy chứ?”
Đối với trí tưởng tượng phong phú của cậu ta, Lục Minh Húc không nói nên lời, hai mắt cậu vẫn dán vào máy vi tính, nhưng khóe miệng lại cười ra tiếng: “Lục Bảo, trí tưởng tượng của em thật là phong phú, em đừng làm cảnh sát cái gì nữa, viết lại tiểu thuyết đi! Hôm qua chúng ta không phải mới gọi video với họ sao, hai