Nhưng trong thâm tâm con bé biết rất rõ rằng nếu không phải vì bị các anh em kéo lại, Lục Tấn Khang thực sự muốn giết mình.
Quá đáng sợ rồi! Những chàng trai họ Lục, bình thường nhìn ai cũng tuấn tú, chững chạc, nho nhã lễ phép, sao lại có thể tàn nhãn như một con quỷ dữ vậy.
“Nói đi, anh Hổ đang ở đâu?”Lục Tấn Khang nhấc chân đá con bé một lần nữa.
Tôn Mỹ Dao mười hai tuổi trong lòng tràn đầy sợ hãi, con bé mới mười hai tuổi, eon bé còn muốn sống những tháng ngày rất dài, con bé không muốn chết.
Vì vậy, con bé dùng hết sức lực, lắc đầu, khó khăn nói: “Không, tôi không biết.
Đều là chú tôi làm, tôi, tôi, chỉ có trách nhiệm lừa Bảo Châu”
Nói xong, con bé nghiêng đầu ngất đi.
Chú của con bé, Mã Bảo Thiên.
Hay, hay lắm!
Lục Tấn Khang quay lại, trực tiếp giật lấy điện thoại của Tôn Mỹ Dao từ chỗ Lục Minh Húc.
Tất nhiên, điện thoại di động của Tôn Mỹ Dao có zalo của Mã Bảo Thiên.
Cậu bắt chước giọng điệu của Tôn Mỹ Dao và gửi tin nhắn cho Mã Bảo Thiên: “Chú ơi, đến khách sạn nghỉ dưỡng nhà họ Lục đi.
Hôm đó, một nam phục vụ ở quán karaoke Vua Ca Hát đã nhìn thấy chúng ta nhốt Bảo Châu vào phòng.
Anh ta đe dọa cháu, nói rằng anh ta sẽ tới đồn cảnh sách để báo án làm chứng! Cháu đang giữ chân anh ta, chú mau tới đi!”
Sau khi gửi xong, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Minh Húc: “Anh cả, để anh Tứ ở đây trông trừng Tôn Mỹ Dao.
Chúng ta đi mai phục ở cửa khách sạn, đợi đến khi Mã Bảo Thiên tới, cùng tóm lấy hắn”
Lục Minh Húc nhìn em trai mình lúc này mắt vẫn còn đỏ hoe, là anh cả, cậu còn có thể nói gì nữa: “Được rồi, nhưng em nhất định phải hứa với anh cả, bất kể là lúc nào, em cũng phải bình tĩnh!”
“Anh cả, anh yên tâm, Lục Tấn Khang em nói lời giữ lời”Lục Tấn Khang nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, đi thôi.
Tứ Bảo,