Trong lòng con bé càng thêm sợ hãi, đến thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.
Tuy nhiên, những cử động nhỏ này của con bé đều không thoát khỏi tầm mắt của Lục Tấn Khang, cậu chỉ hờ hững liếc nhìn con bé một cái rồi không lên tiếng.
Trong mắt Lục Tấn Khang, lúc này Tôn Mỹ Dao đã là một cái xác vô dụng.
“Lục Bảo, đi lấy ít nước dội cho hắn tỉnh đậy!”Lục Tấn Khang nhìn về phía Lục Bảo, giọng nói lạnh như băng.
Lục Vũ Bách nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, rất nhanh đã lấy được một chậu nước.
Sau khi dội một chậu nước xuống, Mã Bảo Thiên đột nhiên tỉnh lại.
Chỉ là vừa mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh xung quanh mình, cả người đều hoảng hốt: “Các người, các người tại sao lại bắt cóc tôi?”
Anh ta ngẩng đầu, nhìn sáu thiếu niên trước mặt qua ánh đèn không mấy sáng sủa, nhanh chóng nhận ra thân phận của họ.
“Các cậu là mấy đứa con nhà họ Lục sao? Tôi nói cho các cậu biết, chuyện của Bảo Châu không liên quan gì đến tôi.
Cho dù bố các cậu giàu có quyền lực đi nữa, nếu như các cậu lạm dụng cực hình, cũng là phạm pháp đấy, mau thả tôi ra!”
Anh ta dù sao cũng là người lớn, hơn nữa còn cả ngày không học vấn không nghề nghiệp chật vật kiếm sống.
Vì vậy, đối với mấy cậu thanh niên nhà họ Lục này, anh ta căn bản không có một chút sợ hãi nào.
Người ta có, đặc biệt là những doanh nghiệp nổi tiếng của Hà thành như tập đoàn nhà họ Lục sợ nhất là những tin tức tiêu cực, bọn họ này, bắt anh ta, nhiều nhất cũng chỉ là hù dọa anh ta mà thôi, căn bản không dám làm gì anh ta cả.
Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ là ngay khi vừa cất giọng, một cái tát của Lục Tấn Khang đã trực tiếp tát vào mặt anh ta, trong đầu lập tức nổ đom đóm.
“Cậu, cậu dám đánh tôi, cậu có biết tôi là ai không? Tôi là…“lời nói của anh ta vẫn chưa dứt, con dao găm trên tay của Lục Tấn Khang đã đâm xương đòn của anh ta