Trong nhà hàng ở Trường trung học Nham Hoa, cô nhìn thấy Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc ngồi trong góc.
Ăn xong, cô vui vẻ đi về phía hai người họ.
Tuy nhiên, mới bước được hai bước, đã bị cuốn sang một bên.
Tô Hoàng Sương đặt cô vào ghế trống rồi nói với vẻ mặt bình thản: “Anh vừa nói với em thế nào.
Từ giờ tốt nhất tránh xa Lục Vũ Tuấn ra”
Tô Thu Nga nhàn nhạt liếc anh một cái, sau đó chống căm chỉ vào vị trí của Bạch Lâm Yên: “Thế à, bên cạnh Bạch Liên Hoa vẫn còn một ghế trống, sao anh không nhân cơ hội ngồi xuống tiếp cận cô ấy?”
Tô Hoàng Sương cúi người, thấp giọng đe dọa: “Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa!’’
Anh trong lòng chỉ ngưỡng mộ Bạch Lâm Yên, không muốn bất kỳ ai biết.
Tô Thu Nga nhướng mày: “Vậy sau này anh không được phép cản trở em theo đuổi Lục Vũ Tuấn”
“Em… Tô Thu Nga, Lục Vũ Tuấn thực sự không thích em”
Tô Hoàng Sương nói rất chậm, thuyết phục một cách bất lực.
“Đây là việc của em, không liên quan gì đến anh”
cô kiên trì nói.
Tô Hoàng Sương nhìn em gái kiên quyết như vậy chỉ đành lắc đầu bất lực: “Thôi được, nếu sau này em có bị Lục Vũ Tuấn đánh, đừng vừa khóc vừa đến tìm anh”
“Yên tâm, em đâu có ngốc như anh!”
Tô Thu Nga tự đắc cắn một cái chân gà.
Ở một góc không xa trong nhà hàng, Hàn Tương Trúc nhìn liếc qua, ánh mắt vô tình chạm vào Tô Thu Nga.
Tô Thu Nga mỉm cười thân thiện với cô.
Cô thở dài trong lòng, Tô Thu Nga thật sự rất can đảm!
Sau khi bị anh trai cô Lục Vũ Tuấn nói thẳng như vậy, nếu như đổi lại là cô ấy ắt hẳn sẽ tìm một góc để khóc