Cô ta được các nữ sinh khác đỡ dậy, run rẩy chỉ tay về hướng Tô Thu Nga.
“Tô Thu Nga, xem như hôm nay cô lợi hại, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cô cứ đợi đó mà xeml”
Tô Thu Nga không hề tỏ ra sợ hãi.
“Được rồi, lão nương tôi đang đợi cô, tôi cũng muốn nhìn xem bạch liên hoa cô muốn dùng cách gì để xử trí tôi!”
Bạch Lâm Yên cũng không dám cãi cọ với tên tiểu bá vương này nữa, bởi vì ai cũng biết tiểu bá vương này chẳng khác nào là một quả bom hẹn giờ, không ai biết trong giây tiếp theo cô ta sẽ bộc phát uy lực khủng khiếp cỡ nào.
Vì thế, Bạch Lâm Yên nhịn nhục lấy tay che vết thương, vẻ mặt xám xịt nhanh chóng rời đi.
Giáo viên phụ trách khu nội trú cho người buông Tô Thu.
Nga ra, chỉ vào cô, tức giận nói.
“Tô Thu Nga, cô có phải là con gái hay không mà hễ có chuyện gì cùng dùng vũ lực giải quyết, nơi này là Trường trung học Nham Hoa, là trường trung học trọng điểm ở Hà thành này.
Ngày mai chờ cậu cô đến dạy dỗ đi”
Bà ta nói xong, nhìn về phía các bạn học nữ đang xem náo nhiệt, ánh mắt trừng lớn.
“Nhìn cái gì ở đây? Mấy giờ rồi mà vẫn còn để đèn sáng thế kia? Mấy cô còn định đợi bao giờ mới chịu đi ngủ?”
Vừa nghe thấy lời này, đám học sinh vội vàng chạy về phòng ký túc xá của mình.
Sau khi trở về ký túc xá, Hàn Tương Trúc nhìn Tô Thu Nga có chút lo lắng.
“Bạch Lâm Yên ngày mai nhất định sẽ đi gặp giáo viên, chúng ta làm sao bây giờ?”
Tô Thu Nga hờ hững xua tay.
“Có gì đâu mà lo chứ.
Hiệu trưởng là chú của tớ, cùng lắm cậu ấy chỉ mắng tớ vài câu thôi, không có chuyện gì to tát đâu.
Cậu không biết tớ thấy ả Bạch Liên Hoa đó không vừa mắt từ lâu lắm rồi, nay được đích thân dạy dỗ cô ta một trận, cảm giác thật là sảng khoái quá đi!”
Uông Liên hướng Tô Thu Nga