Thực ra, trong lòng anh ta rất muốn đi tàu điện ngầm với Hàn Tương Trúc, nhưng gia đình của anh ta không cho phép.
Uông Liên nghe vậy liền cười mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, Dương Phúc, cậu mời khách nha!”
Dương Phúc nhìn Hàn Tương Trúc cười: “Điều đó là đương nhiên.
Còn Tương Trúc thì sao? Cậu có thời gian không?”
Hàn Tương Trúc vừa muốn trả lời, cả người đột nhiên bị kéo, liền rơi vào một cái ôm rộng rãi có chút ngọt của đu đủ.
“Xin lỗi, cô ấy không có thời gian, bởi vì cuối tuần, cô ấy phải học phụ đạo toán ở nhài”
Lục Vũ Tuấn nói.
“Tôi…”
Cô ấy ngẩng đầu phản bác, còn chưa kịp nói gì đã bị Lục Vũ Tuấn cắt ngang.
“Tương Trúc, em đã hứa với anh cuối tuần sẽ học phụ đạo toán ở nhà.
Làm người nói chuyện phải giữ lời nha!”
Lục Vũ Tuấn khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt không thể từ chối.
Hàn Tương Trúc bị đánh bại, cô ấy chỉ có thể nói với Dương Phúc với vẻ mặt tiếc nuối: “Thực xin lỗi, nếu không hai người các cậu đi đi!”
Dương Phúc liếc nhìn Lục Vũ Tuấn, nhẹ giọng nói với cô ấy: “Không sao đâu, Tương Trúc, tuần này cậu không có thời gian, tuần sau có thể đi được.”
Lục Vũ Tuấn ánh mắt lãnh đạm quét qua gò má anh ta: “Tuần sau, chỉ sợ cô ấy sẽ không có thời gian”
Hàn Tương Trúc không vui kéo góc quần áo của cậu: “Anh Vũ Tuấn, chúng ta tuần sau không có hẹn học phụ đạo toán”
Lục Vũ Tuấn nhìn cô ấy cười nhẹ: “Em không muốn đạt một trăm điểm môn toán sao? Muốn từ bỏ ước mơ của em sao?”
Nghĩ đến điểm môn toán của mình đã