Uông Liên và Hàn Tương Trúc gật đầu gần như cùng một lúc.
“Này, không còn cách nào.
Tài xế ở nhà đã tới Trường trung học Tuyên Ưng đón mấy người anh cả.
Tôi chỉ có thể đi tàu điện ngầm một mình”
Cậu bày ra vẻ bất đắc dĩ.
.
Truyện Đoản Văn
“Chú Vương tài xế sẽ không tới đón anh sao?”
Hàn Tương Trúc hơi nhíu mày, vẫn có chút không tin.
Lục Vũ Tuấn nắm lấy tay cô ấy, cưng chiều nói: “Lừa em đó, tiểu ngốc, anh muốn đi tàu điện ngầm nên cố tình không cho người trong nhà tới đón”
“Tại sao?”
Uông Liên rất khó hiểu hỏi.
Không cần ở trong một chiếc ô tô riêng mà hết lần này đến lần khác muốn đi tàu điện ngầm đông đúc.
Ý nghĩ của những người giàu thực sự nằm ngoài khả năng hiểu biết của người nghèo bọn họ.
“Tôi chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống mà thôi!”
Lục Vũ Tuấn cười đáp.
Uông Liên sững sờ: Những người giàu thực sự lợi hại!
Cả ba người vừa nói vừa cười rồi đi về phía cổng trường, như thể họ đã quên mất rằng phía sau họ còn có Dương Phúc.
Ánh mắt của Dương Phúc khóa chặt Lục Vũ Tuấn nắm chặt tay Hàn Tương Trúc, khẽ nắm chặt năm đấm.
Vào cuối tuần, có rất nhiều người trên tàu điện ngầm.
Sự xuất hiện của Lục Vũ Tuấn thu hút sự chú ý của nhiều người đúng như dự liệu được.
“Oa, em trai này đẹp trai quái”
“Ừ, kiểu như một ngôi sao điện ảnh!”
“Có thấy không? Đồ cậu ấy mang trông giống như đồng phục học sinh của Trường trung học Nham Hoa.
Cậu ấy vẫn còn là một học sinh.
Thật đáng tiếc!”
“Là học sinh thì sao? Yêu cầu kết bạn zalo, trò chuyện tâm sự thôi! Không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai!”
Trên tàu điện ngầm, một cô gái trẻ chỉ vào Lục Vũ Tuấn và thì thâm.
Lục Vũ Tuấn năm lấy tay vịn, cẩn thận bảo vệ Hàn Tương Trúc trong