9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

1617: Chương 1616


trước sau


Học có khó lắm không? Cô dường như nghe mẹ cháu nói, toán học của cháu có vẻ không tốt lắm”
Hàn Tương Trúc cúi đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Toán học của cháu không tốt lắm, đã không làm được khoảng chín mươi phút.

Giáo viên toán của chúng cháu không mắng chửi nhiều, cũng không bị phạt đứng.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, giọng nói của thầy có tác dụng thôi miên mạnh mẽ.

Cháu chỉ muốn ngủ ngay khi cháu nghe thấy giọng nói của thầy giáo”
Mạc Hân Hy dựa vào bên cạnh cô ấy, nắm lấy tay cô ấy: “Đừng lo lắng, mấy anh em của cháu đều giỏi toán, nhất là Vũ Tuấn, bây giờ thằng bé đang học cùng cháu ở một trường học.

€ó thời gian, cháu có thể yêu cầu thằng bé dạy toán cho cháu”
Hà Tương Trúc vẻ mặt đơn giản nói: “Anh Vũ Tuấn gần đây đã sử dụng thời gian hoạt động tự do buổi chiều để giúp cháu học toán!”
“Thật sao? Điều này thật tốt! Thật ra dáng một anh trai!”
Lông mày Mạc Hân Hy nhướng lên, vẫn là vẻ mặt tươi cười.

“Vâng, anh Vũ Tuấn rất tốt với những người khác.

Từ nhỏ đã rất quan tâm Tương Trúc”

Hàn Tương Trúc cúi đầu nói.

“Đó là điều nên làm, hai đứa lớn lên với nhau từ khi còn nhỏ, tình như anh em.

Đúng rồi, Tương Trúc, Tô Thu Nga quét dọn thì chuyện này là chuyện gì xảy ra.

Không phải nhà vệ sinh trong ký túc xá nữ trường của cháu có dọn dẹp đặc biệt chịu trách nhiệm dọn dẹp sao?”
Mạc Hân Hy tựa hồ rất tùy ý hỏi.

Hàn Tương Trúc là một học sinh trung học đơn thuần, trong lòng làm sao có nhiều ý nghĩ như vậy, rất nhanh liền nói hết chuyện này cùng Mạc Hân Hy nghe một lần.

Mạc Hân Hy nghe xong, cười ra tiếng: “Nói như vậy, mệnh đào hoa của Vũ Tuấn còn rất lớn, lúc này mới vừa mới khai giảng, liền để cho hai nữ sinh đánh nhau vì thằng bé!”
Hàn Tương Trúc lần này ý thức được mình hình như nói quá nhiều, vẻ mặt quẫn bách: “Cô Hân Hy, cô tuyệt đối đừng hỏi anh Vũ Tuấn những chuyện này, nếu không anh ấy sẽ ghét cháu”
Mạc Hân Hy cười võ vỗ vai cô ấy: “Yên tâm đi, ai cô cũng sẽ không nị Đúng lúc này điện thoại của Hàn

Tương Trúc đổ chuông.

“Có điện thoại, cháu mau nghe đi! Cô cũng sẽ đi xuống lầu để nghỉ ngơi đây.

Đừng học quá muộn, nhớ nghỉ ngơi sớm!”Mạc Hân Hy vẫn là ý cười hòa ái như trước.


“Vâng, cô Hân Hy, lúc cô xuống lầu đi chậm một chút!”
Sau đó cô ấy quay lại và chạy lên gác mái để trả lời điện thoại.

Nhìn thấy tên người gọi hiển thị ở trên màn hình, cô ấy giật mình, cầm điện thoại di động nhìn xuống bên dưới thấy Mạc.

Hân Hy vừa đi tới cửa, đang chuẩn bị mở cửa!
Lúc này cô ấy mới hạ thấp giọng nói kết nối điện thoại: “Anh Vũ Tuấn, anh có việc gì không?”
Chỉ là cô ấy không nhìn thấy cảnh Mạc Hân Hy đẩy cửa, ngây người một hồi sau đó quay đầu nhìn gác xép, lúc này mới từ từ rời đi, nhẹ nhàng đóng kỹ cửa.

Trên ban công tầng cao nhất, hai mẹ con Hàn Tương Trúc đã trồng rất nhiều loại hoa cỏ khác nhau.

Lưu Lệ, người này dù số phận long đong nhưng trên người bà ấy tồn tại một ý chí bần bỉ, kiên cường, dù có gặp tình huống nào bà ấy cũng duy trì được sự nhiệt tình với cuôc sống.

Trời đầu thu, gió đêm có chút lạnh, Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn bầu trời sao bao la, trong lòng vô cùng xúc động.

Thời gian trôi qua thật nhanh! Lũ trẻ đã sắp trưởng thành rồi, chúng đều đã có người mà mình thích.

Trong gác xép phía sau lưng bà, tiếng cười rất nhỏ của Hàn Tương Trúc truyền tới, có lẽ là đang nói chuyện phiếm với người trong điện thoại.

Vì để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Mạc Hân Hy lấy điện thoại ra, gọi cho cậu con trai Lục Vũ Tuấn của mình.

Quả nhiên, điện thoại của con trai đang báo máy bận..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện