Sau khi tắt máy, cô khẽ cười: “Không ngờ cậu nhóc thối này còn mưu mô hơn cả Nhị Bảo, khiến người khác không thể nào bớt lo được.
Chắc chắn là vì Tương Trúc nên thằng bé mới chuyển trường sang Nham Hoa.
Cái gì mà bị hội Đại Bảo chèn ép, trong lòng khó chịu, muốn cảm nhận thử cảm giác đứng thứ nhất, toàn là nói nhảm!”
Cười xong, bà quyết định xuống tầng, nói chuyện này cho Lục Khải Vũ nghe.
Trong số sáu cậu con trai nhà ông, cuối cùng cũng có một đứa biết yêu rồi.
Hơn nữa còn rất có mưu lược, ý đồ lừa gạt tất cả mọi người cơi Bà vừa xoay người, còn chưa kịp đi tới đầu cầu thang thì vừa hay Lưu Lệ cũng bước lên cầu thang sau khi đã dọn dẹp xong mọi thứ.
“Hân Hy? Sao em lại ở đây?”
Thấy bà, Lưu Lệ có chút giật mình.
Phải biết rằng, sau khi hai mẹ con họ chuyển sang đây, vì muốn hai mẹ con họ có thể sống ở đây một cách tự do, thoải mái, coi nó như nhà của mình nên nếu không có chuyện gì người nhà họ Lục sẽ rất hiếm khi lên trên tầng.
Mạc Hân Hy xoa xoa dạ dày của mình, giải thích: “Buổi tối ăn hơi nhiều nên em muốn lên đây hít thở không khí trong lành, em vừa nói chuyện với Tương Trúc một lúc.
Chị họ, Tương Trúc đúng là một đứa bé ngoan, tốt hơn nhiều ba cô nhóc nhà chúng em”
Lời khen bà dành cho Tương Trúc xuất phát từ tận đáy lòng mình.
Tương Trúc thật sự là một cô ấy lanh lợi và hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn vẫn rất ngoan ngoãn.
Dường như từ bé đến giờ, cô ấy chưa hề khiến mẹ mình phải bận tâm lo lắng về mình, nào có giống mấy ông bà giời con nhà bà.
Vừa không để ý là bọn chúng lật tung cả trời!
Lưu Lệ có chút ngượng ngùng, nói: “Nào có, con bé ấy à, cũng có lúc rất nghịch ngợm! Hân Hy, hay là em vào nhà ngồi chơi một lát?”
“Không cần, không cần, cũng không còn sớm nữa, em đi xuống trước đây.
Cũng không biết ba đứa nhóc Vũ Tuệ kia có ngoan ngoãn làm bài tập không, cũng đều đã lớp mười hai rồi mà cả ngày chỉ nghĩ đến chơi thôi!”
Mạc Hân Hy nói vài câu khách khí với Lưu Lệ, sau đó xuống lầu.
Đầu