Bà thở phì phì, ngồi xuống cạnh giường mà không nói câu nào.
Lục Khải Vũ vội bỏ sách xuống: “Bà xã, em làm sao thế?
Hình như em không vui!”
Mạc Hân Hy bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh nói xem, chúng ta nên làm gì với Vũ Tuệ đây? Gần đây thành tích học tập của con bé luôn trong tình trạng thụt lùi, cân nặng thì hay rồi, một đường tăng vọt.
Giáo viên của mấy đứa cũng nói rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng không đỗ nổi cả một trường chính quy bình thường!”
“Không đỗ thì không đỗ thôi! Dù sao cũng không có khả năng cả chín đứa đều tài năng, nổi bật được, nếu như vậy thật thì người khác phải sống thế nào chứ! Cứ có một đứa bình thường một chút mới đúng, vậy mới phù hợp với quy luật tự nhiên!”
Lục Khải Vũ ôm eo bà, khuyên nhủ.
Mạc Hân Hy thở phì phì, đẩy ông ra: “Đều tại anh nuông chiêu con bé thành bộ dạng như bây giờ, tới lúc đấy, nếu con bé không thi đỗ đại học, không gả được cho ai, em xem anh làm thế nào?”
Lục Khải Vũ cười, nhéo mũi bà: “Hân Hy, nói thế nào thì em cũng là phụ nữ thời đại mới rồi, sao tư tưởng vẫn còn bảo thủ thế! Không ai lấy thì đã làm sao, con bé có một người bố như anh, còn có tới sáu anh trai, chúng ta nuôi nó cả đời!”
Mạc Hân Hy bật dậy khỏi giường, bà đứng dậy, ngón tay chỉ thẳng Lục Khải Vũ: “Anh, anh, em thật sự không còn gì để nói với anh.
Em đi tắm đây!”
Nói xong, bà xoay người, cầm áo ngủ vào nhà tắm.
Trên gác xép trên tầng thượng, Hàn Tương Trúc cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Vũ Tuấn.
Cô ấy khẽ vuốt khuôn mặt nóng bừng của mình,