Sau khi trở về, Lục Vũ Tuấn không hề vào trong phòng mà cứ ngồi ở cái bàn đá trong sân chờ Hàn Tương Trúc.
Cậu tính tình trầm lặng, không thích khoe mẽ, vì thế trong sân biệt thự chỉ trông một cây bạch quả, đặt một cái bàn đá có hoa văn và vài cái ghế đá.
Lúc này trời mới đầu thu, lá cây bạch quả vẫn mang màu xanh biếc.
Những tia nắng sớm ấm áp của tháng chín rơi trên người cậu bé, sự dịu dàng của ánh nắng càng tăng thêm sức hấp dẫn cho khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, góc cạnh của cậu.
Hàn Tương Trúc ôm đống bài tập đi tới cửa, nhìn thấy cửa cổng khép hờ, cô ấy nhẹ nhàng đẩy cửa.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy được cảnh tượng đẹp đẽ mà cả đời này cô ấy khó mà quên được.
Tiếng động rất nhỏ ấy cũng đã làm Lục Vũ Tuấn chú ý, cậu bé ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ dưới ánh mặt trời, khóe miệng lộ lên ý cười: “Tới đây!”
Cậu vẫy vẫy tay với Hàn Tương Trúc.
Hàn Tương Trúc phấn chấn chạy tới, ngoan ngoãn đặt đống bài tập Toán lên trên bàn đá, sau đó ngồi xuống ghế: “Có hai bài em không hiểu lắm! Anh kiểm tra trước cho em, em làm mấy bài khác trước!”
Nói xong, cô mở bài tập Vật lý của mình ra, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Trong sân rất yên tĩnh, từng cơn gió mát lạnh khẽ thổi qua, hai thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đang vô cùng chăm chú, dường như hai người đã bị ngăn cách với thế giới xung quanh.
Lúc Mạc Hân Hy âm thầm tới đây thì nhìn thấy bức tranh tươi đẹp, con trai mình và Hàn Tương Trúc đang chăm chỉ học tập.
Là một người mẹ, lúc này cô mới buông bỏ được nỗi lo trong lòng.
Con trai và Hàn Tương Trúc đều là nhưng đứa bé ngoan, hơn nữa cũng đã sắp trưởng thành rồi.
Cô tin, dù hai đứa nhỏ có yêu nhau thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì vượt quá phép tắc, lễ nghỉ và chuẩn mực đạo đức.
Trong biệt thự của Lục Vũ Tuấn, cậu bé đang chuyên chú kiểm tra bài tập toán của Hàn Tương Trúc, không hề biết suy nghĩ của mình đã bị