Lục Vũ Tuấn giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, cậu cầm chiếc gối ôm thật dày trên ghế salon, ném lên trên chiếc thảm mềm mại, sau đó quay sang nhìn cô ấy với ánh mắt đầy cưng chiều, nói: “Đi thôi, anh biết ngay là em chắc chắn sẽ thích chỗ này mà.
Sau khi sửa xong đề Toán thì chúng †a nghe nhạc nhé, em thấy sao?”
Hàn Tương Trúc vô cùng vui vẻ, gật đầu như giã tỏi: “Được, được, em sẽ sửa mấy câu Toán làm sai ngay!”
Vừa nói, cô ấy vừa không đợi được mà tháo dép ra, đáp xuống tấm thảm mềm mại tựa như một chú chim nhỏ vui vẻ.
Sau đó, cô ấy đặt gối ôm ở sau lưng, bắt đầu làm bài Toán.
Trong lòng Lục Vũ Tuấn dâng lên một cảm giác vô cùng hạnh phúc, cậu bé xoay người đi vào nhà bếp, pha một cốc thuốc bột chữa cảm cúm rồi đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hàn Tương Trúc.
Mùi đu đủ nhàn nhạt hòa cùng mùi thuốc cảm cúm quyện lại với nhau.
Hàn Tương Trúc nhíu mày, nhìn cốc nước thuốc màu nâu, hỏi: “Đây là cái gì? Không phải thuốc cảm cúm đấy chứ?”
Lục Vũ Tuấn khẽ gõ lên trán cô, dịu dàng nói: “Không ngời Tương Trúc nhà chúng ta lại thông minh như thế! Mau uống đi nào!”
“Tại sao? Em có bị cảm cúm đâu! “Hàn Tương Trúc bĩu môi, trong lòng có chút kháng cự.
Lục Vũ Tuấn khẽ cười hỏi lại cô ấy: “Vừa rồi là ai hắt hơi ở bên ngoài nhỉ?”
Hàn Tương Trúc vươn tay với lấy lọ thuốc cảm cúm để bên cạnh: “Anh Vũ Tuấn, từ nhỏ anh đã luôn đọc sách y học rồi, chẳng nhẽ lại không biết có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc hắt hơi sao.
Hoặc chỉ là em bị dị ứng với gì đó trong không khí thôi.”
Vẫn may là cô chưa phải uống thêm loại thuốc cảm cúm nào khác.
Lục Vũ Tuấn nhìn hành động của cô, chau mày nói: “Chắc em đã nghe qua câu ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh rồi.
Chính vì anh từ nhỏ đã hay đọc sách y học nên vừa