Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua nhau, gật gật đầu.
Vũ Tuệ ở trong lòng anh, ló đầu nhỏ ra cười ngọt ngào với mẹ Lục: “Cháu chào bà, cháu là Vũ Tuệ.”
Vũ Tuệ bụ bẫm đáng yêu, ai gặp cũng thích, mẹ Lục vui vẻ nắm bàn tay nhỏ của bé con: “Chào Vũ Tuệ, bà là bà nội, đến đây bà ôm một cái nào.”
Bố Lục vươn tay ngăn bà: “Bà vẫn đang truyền dịch, để tôi bế cho. Vũ Tuệ, qua ông nội ôm một cái.”
Vũ Tuệ được bố Lục ôm vào ngực, mở to đôi mắt long lanh nhìn ông: “Ông nội, ông trẻ thật đấy. Đẹp hơn ông của các bạn lớp cháu nhiều.”
Được cháu gái khen, bố Lục vui vẻ nở nụ cười.
Mẹ Lục bĩu môi: “Lão già xấu xa, có gì đẹp chứ.”
Vũ Tuệ quay đầu nhìn về phía mẹ Lục: “Bà nội cũng vừa trẻ vừa đẹp, còn phong cách nữa, giống như ngôi sao điện ảnh ấy.”
Mẹ Lục được khen cười không khép nổi miệng: “Ôi bé ngoan, miệng ngọt quá đi mất!”
Mạc Minh Húc đứng ở hành lang cách đó không xa, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vũ Tuệ, không phải em đói bụng à? Còn có tinh thần ở đây nịnh nọt!”
Giọng của cậu nhóc không lớn nhưng rất có sức hút.
Mạc Hân Hy vội vã bước tới giữ lấy tay cậu bé, lo lắng kiểm tra thân thể cậu.
Mạc Minh Húc nhíu mày, giãy khỏi tay Mạc Hân Hy: “Mẹ, bác sĩ