Nhìn thấy anh trai dẫn ông nội và bà nội đi vào phòng bệnh, Vũ Tuệ lôi kéo ống tay áo Lục Khải Vũ: “Bố, con đói bụng”
Lục Khải Vũ quay lại ôm cô bé, thân tình, ôn nhu: “Được, bố đưa con đi ăn cơm. Con muốn ăn gì?”
Vũ Tuệ ở trong lòng Lục Khải Vũ, nghiêng đầu nghĩ: “Con muốn ăn chân gà rán, pizza, mì gạo.”
Mặt Lục Khải Vũ đen lại: “Những thứ đó không thể ăn ở một cửa hàng đúng không?”
“Con không chịu, con muốn ăn.” Vũ Tuệ làm nũng.
Mạc Hân Hy ho nhẹ một tiếng: “Vũ Tuệ, chỉ được chọn một trong ba thứ này.”
Vũ Tuệ nhìn cô một cái, mím miệng nhỏ xinh xắn, có chút mất hứng, nhưng không dám làm nũng mẹ: “Con muốn ăn pizza.”
“Được rồi, bố đưa con đi ăn pizza.” Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn như thế. Lục Khải Vũ xoa xoa đầu cô.
Nói xong anh nhìn về phía Lý Duy Lộc: “Chúng ta đi cùng nhau đi.”
Lý Duy Lộc khoát tay áo: “Gia đình anh đoàn tụ. Tôi không đi cùng đâu. Ở công ty rất nhiều việc đang chờ tôi.”
Nói xong tự quay người rời đi.
Trải qua việc ồn ào của hai đứa con, Hân Hy hẳn là muốn mở lòng ngả bài cùng Lục Khải Vũ. Nhìn thấy gia đình họ hạnh phúc, anh ấy thực sự chúc phúc cho Hiểu Điệp.
Nhưng vừa bước đi vài bước, ở phía sau Vũ Tuệ gọi anh ấy lại: “Chú Lý, chú giúp con về nói với mẹ nuôi, con và anh trai phải đến nhà bố ở. Có thời gian sẽ trở về thăm mẹ, Vũ Tuệ và anh trai rất yêu mẹ.”
Lý Duy Lộc giả vờ tức giận chỉ vào cô bé nói: “Con bé không có lương tâm này, bởi vì các cháu mà mẹ nuôi cháu bị cao huyết áp. Cô ấy mà nghe cháu nói, không biết sẽ đau lòng thế nào.”
Mạc Hân Hy sửng sốt: “Chị dâu bị cao huyết áp như thế nào? Em mang Vũ Tuệ về gặp cô ấy.”
“Đừng, mấy tiếng rồi bọn trẻ không được ăn cơm! Ăn cơm trước đi, chờ em có thời gian trở về, không cần