“Chuyện là vậy, lúc đó mẹ và bố có chút hiểu lầm, mẹ sợ phải thừa nhận việc bị bố đuổi khỏi nhà họ Lục, không cho mẹ gặp lại em và Tư Nhã nữa.”
“Vậy tại sao bây giờ mẹ lại sẵn sàng thừa nhận điều đó?”
Vũ Tuệ dựa sát bên tai cô bé và nói một cách thần bí: “Đó là bởi vì bố đã yêu mẹ rồi, sau này họ cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa! Hai người bọn họ sẽ cùng nhau nuôi nấng chúng ta, vì vậy mẹ mới quyết định nói cho chị sự thật.”
Mạc Minh Húc nhanh chóng kéo Vũ Tuệ đi ra: “Vũ Tuệ, em còn nhỏ tuổi mà nói cái gì vậy! Không học theo gương tốt gì cả!
Vũ Tuệ giương cao khuôn mặt nhỏ, không cam lòng, yếu đuối nói: “Đều do anh dạy em hết đấy”
Nói xong, cô bé kéo lấy tay Mộc Lam: “Chị ơi, chúng ta quay về đi. Mẹ mà không tìm được chị nhất định sẽ rất sốt ruột. Mẹ thương chị lắm, bao năm qua mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều, chị cũng đừng hiểu lầm mẹ như vậy nữa. Mẹ sẽ đau lòng lắm”
Mộc Lam không nói gì, cô bé nhớ lại từng khoảnh khắc khi ở bên Mạc Hân Hy, có thể cảm nhận rõ ràng sự chân thành của cô. Nếu đúng như lời anh trai nói, họ bị kẻ xấu lừa bán ngay từ khi mới sinh ra, vậy thì mẹ thật đáng thương.
Mạc Minh Húc và Vũ Tuệ đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, những gì tụi em nói đều là sự thật. Không tin thì chị cứ về xem mắt cá chân của mẹ mà xem, chỗ đó vẫn còn vết sẹo mà năm đó mẹ bị người xấu đánh bị thương đấy!”
Vũ Tuệ kéo cô bé dậy: “Chị ơi, chị đừng giận nữa mà, sau khi về, em sẽ bảo mẹ nấu cho chị thật nhiều món ngon. Món thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt mẹ nấu ngon lắm.” Nói xong, cô bé không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Mộc Lam bị chọc cười bởi hành động của cô bé, cùng theo chúng trở về đến cửa nhà trẻ.
Mạc Hân Hy bế Tư Nhã đang nhìn xung quanh một cách lo lắng. Vừa thấy Mộc Lam, Tư Nhã