Mạc Minh Húc ngây thơ liếc cô một cái: “Mẹ ơi, con nói gì sai ạ? Mẹ xem Vũ Tuệ kìa, ăn nhiều béo như vậy, mẹ không sợ bố mệt muốn chết ạ?”
“Việc giáo dục con cái sau này giao hết cho anh đó. Em không quản nổi thằng bé này nữa rồi.” Đối với một đứa trẻ IQ cao nhưng EQ thấp như Mạc Minh Húc, Mạc Hân Hy thực sự rất nhức đầu.
Lục Khải Vũ đặt Tư Nhã và Mộc Lam xuống, nhìn con trai mình một cách tán thưởng: “Còn biết lo cho bố cơ à, đúng là con trai ngoan.”
Mạc Minh Húc làm bộ không chịu nổi nói: “Bố đừng làm thân với con, con đói sắp chết rồi đây, bao giờ mới được về nhà ăn cơm ạ?”
Mạc Hân Hy bất lực nhìn sang Lục Khải Vũ: “Vô dụng rồi, con trai anh đúng là mềm không được, cứng cũng không xong, bướng bỉnh đến cùng.”
Lục Khải Vũ nắm lấy tay cô: “Không lo, nó đang còn bé mà.”
Lúc một nhà sáu người quay về đến cửa nhà, thấy bố Lục, mẹ Lục, bà cụ Lục còn có Lục Khải Dã và Diệp Lan Chi, cùng với những người giúp việc trong nhà họ Lục đều đang ở cửa ngóng trông xung quanh.
“Về rồi, quay về rồi, chúng đã về rồi.” Mẹ Lục kích động đập đập bố Lục.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Khải Vũ và Mạc Minh Húc đồng thời cau mày lại.
“Đúng là hai bố con, vẻ mặt cau có này giống nhau như đúc.” Bà cụ Lục kéo Minh Húc vào lòng, khuôn miệng vì vui sướng không khép lại được.
“Chắt của cụ, để cụ xem nào, lớn lên giống hệt bố cháu lúc nhỏ.” Bà cụ Lục ôm Mạc Minh Húc như ôm bảo bối trong lòng, không chịu buông tay, hôn lấy hôn để lên mặt cậu bé.
Mạc Minh Húc tuy rằng trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại có chút kháng cự. Mặc dù cậu và Vũ Tuệ đều khao khát có ba, nhưng mà người nhà của ba có hơi bị nhiệt tình quá nha.
Vũ Tuệ lắc lư cái đầu mũm mĩm đi đến bên cạnh bà cụ Lục: “Cụ ơi, chắt chào cụ ạ, chắt là Vũ Tuệ.”
Bà cụ Lục liếc nhìn ba cô chắt gái xinh xắn đáng yêu gần như giống hệt nhau đang đứng trước mặt