Cánh tay Lục Khải Vũ ôm Mạc Hân Hy siết chặt: “Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi. Nếu như không cần thiết tôi sẽ không tham gia bất kì bữa tiệc nào.”
“Bạn học cũ cũng không được sao? Tôi nghĩ chị Lục sẽ không keo kiệt và không nói lý như vậy đâu.” Đào Lệ Mẫn trừng mắt nhìn Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy cười lạnh trong lòng, người phụ nữ này thật kiêu ngạo. Trêu chọc người đàn ông của cô ở trước mặt cô, thật đúng là không coi cô ra gì.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, sau đó nhìn về phía Đào Lệ Mẫn, nụ cười trên mặt như có như không: “Xin lỗi nhé, ở nhà tôi có bốn đứa trẻ, nếu anh ấy ra ngoài chơi với bạn để tôi ở nhà trông trẻ, quả thực tôi sẽ tức giận.”
Đào Lệ Mẫn không ngờ cô lại từ chối cô ta một cách dứt khoát như thế, trên mặt lộ ra một chút lúng túng, nhưng đã sớm bị cô ta che giấu bằng nụ cười kinh ngạc: “Bốn đứa con? Vợ anh giỏi thật đấy!”
Lục Khải Vũ híp mắt lại, sau khi nhìn thấy rõ biểu cảm thay đổi trên mặt cô ta. Anh quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Vĩ Hạo, dường như Bạch Vĩ Hạo cũng nhận ra sự khác biệt của Đào Lệ Mẫn, khiến anh ta phải nhíu mày suy nghĩ!
Đúng lúc này, điện thoại của Mạc Hân Hy bất chợt vang lên, là một số điện thoại lạ.
Cô khẽ nhíu mày, ấn nút trả lời.
“Dì ơi, cháu là Lý Mộc Tháp.” Giọng nói yếu ớt của Lý Mộc Tháp truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Mộc Tháp hả? Cháu sao rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Vừa nghe là Lý Mộc Tháp, giọng nói của Mạc Hân Hy trở nên dịu dàng, thân thiết.
“Dì ơi, một tiếng nữa cháu phải vào phòng phẫu thuật rồi, dì có thể đến bệnh viện một chuyến không? Cháu muốn gặp mặt để nói cảm ơn dì.” Lý Mộc Tháp năn nỉ trong điện thoại.
Lý Mộc Tháp sắp phẫu thuật sớm như vậy sao? Không hiểu sao, cô đột nhiên