Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn Minh Húc đang nghiêm túc đọc sách, quay đầu sang an ủi cô: “Vợ à, em đừng lo lắng. Hay là em cứ để anh đi gặp chúng trước đi! Nếu như em cũng đi nữa thì anh sợ là chúng sẽ đề phòng chúng ta đó. Dù sao thì em cũng từng nói rồi đó, hai đứa nhỏ đó không giống với những đứa trẻ bình thường khác.”
“Nhưng mà, một mình anh đi thôi thì có ổn không?” Mạc Hân Hy không yên tâm cho lắm.
Lục Khải Vũ sờ đỉnh đầu cô: “Vợ à, em không tin tưởng chồng mình như vậy cơ à? Em đừng quên rằng anh là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục đấy nhé.”
Nói xong, anh ghé vào tai Mạc Hân Hy nói nhỏ: “Anh sẽ nghĩ cách để lấy được tóc hoặc nước bọt của hai đứa nhỏ để đi làm giám định, vậy nên em cứ yên tâm đi! Tất cả đều có anh đây rồi!”
Nhìn thấy gương mặt tràn đầy sự tự tin của anh, Mạc Hân Hy chỉ có thể nhắc nhở anh: “Lúc anh nói chuyện nhất định phải cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng để lộ bất kỳ sơ hở nào. Long Bách với Long Thiên thật sự đều là những đứa trẻ thông minh một cách bất thường đó.”
“Anh biết rồi mà, tự anh sẽ có chừng mực mà. Vợ à, em đừng lo lắng nữa.” Lục Khải Vũ nhéo mũi cô, an ủi đầy yêu chiều.
Nhưng mà, lúc vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người ngồi cạnh cửa số thư viện, chợt nở một nụ cười trên môi.
Cách đó không xa, Khúc Lăng Cường ở bên cạnh cửa sổ đầy xúc động nhìn chằm chằm vào Lư Tử Tín: “Tử Tín à, không ngờ chỉ mới hai năm không gặp mà con lại cao lớn tới vậy rồi, lại còn trở thành cậu bé thiên tài nổi tiếng khắp thế giới nữa. Mẹ con ở trên trời có thiêng, nhất định sẽ rất vui vẻ yên tâm.”
Lư Tử Tín nhìn cậu của mình, trên gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng lạnh nhạt cuối cùng cũng có một chút ấm áp rồi: “Cậu, con về sắp được một tháng rồi mà sao tới giờ cậu mới tới tìm con?”
Khúc Lăng Cường nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé: “Thời gian trước cậu bận suốt ấy mà, hơn nữa, hình như bố con cũng không muốn để cậu gặp con đâu.”
“Hừ, là ông ấy không còn mặt mũi nào để gặp lại cậu thì có. Nếu không phải ông ấy nhẫn tâm tuyệt tình thì mẹ con sẽ không phải chạy băng băng mấy km dưới mưa, sẽ không phát sốt, sẽ không bị viêm nhiễm cơ tim, cũng sẽ không qua đời sớm như vậy.” Nghĩ tới người mẹ Khúc Lăng Ái của mình, đôi mắt long lanh của Lư Tử Tín đã đầy nước mắt rồi.
Đó là người dịu dàng nhất, lương thiện nhất, có tài năng và học vấn nhất và là người yêu thương cậu bé nhất thế giới này. Trong kí ức lúc nhỏ của cậu bé, cậu từng bị bệnh mấy lần, đều là mẹ cậu bé không ngủ nghỉ gì mà chăm sóc cho cậu bé. Dù cậu bé có làm sai thì mẹ cũng chưa từng lớn tiếng trách móc cậu bé lần nào mà chỉ nhẹ nhàng nói đạo lý cho cậu nghe thôi.
Ngày mai