Mặc dù xe của Mạc Hân Hy không phải là chiếc xe mấy chục tỷ nhưng cũng có giá mấy tỷ. Vậy mà cô cũng yên tâm để cho một trợ lý nhỏ lái sao, Tiêu Dao nhận được đãi ngộ này mà cũng thấy kinh sợ.
Nhìn thấy biểu cảm khoa trương của Tiêu Dao, Mạc Hân Hy không nhịn được bật cười: “Sợ gì chứ, không phải em đã có ba năm kinh nghiệm lái xe rồi à? Với lại xe của chị cũng có bảo hiểm, cho dù em đâm hỏng thì cũng không bắt em bồi thường.
Tiêu Dao giơ chiếc chìa khóa trong tay lên:
“Giám sát Lam Hiểu, đấy là chị nói đấy nhé?”
“Đương nhiên là chị nói rồi, trên đường lái xe chậm một chút.
Hai người đi đến trước xe của Mạc Hân Hy, Tiêu Dao mở cửa xe ra, cảm thán: “Không hổ là xe mấy tỷ nha, chiếc xe cũ nát của em đúng là không thể nào so được. Để em chụp một bức ảnh đi khoe.”
“Được rồi, đừng khoe khoang làm gì. Sau này em cũng có cơ hội, mau đi đi!” Mạc Hân Hy đóng cửa xe lại và giục Tiêu Dao.
Tiêu Dao sung sướng, lái xe chầm chậm đi trên đường.
Nhưng bọn họ không ai nhận ra rằng, chiếc xe của Mạc Hân Hy mà Tiêu Dao đang lái vừa băng qua một ngã tư. Ra ngoài chưa được 1km thì đã bị một chiếc xe hơi màu đen bám theo.
Bên trong chiếc xe hơi màu đen, ánh mắt Diệp Lan Chi ngập tràn sự hận thù.
Cô ta mở điện thoại lên, khỏe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng tùy ý: “Mười phút sau xe của Mạc Hân Hy sẽ đi đến đường Phong Bạch, mọi người chuẩn bị tốt.”
Tiêu Dao lái xe chưa được bao lâu thì xe của Lục Khải Vũ đã dừng trước mặt Mạc Hân Hy.
“Vợ, chắc em chờ lâu rồi à? Trên đường hơi tắc một chút.
Vẻ mặt Lục Khải Vũ thể hiện sự xin lỗi rồi mở cửa xe giúp cô. Mạc Hân Hy trực tiếp ngồi vào trong.
“Thứ hai không phải anh rất bận sao? Lại còn phải điều tra cách thức liên lạc của Long Bách và Long Thiên nữa. Sao anh có thời gian tìm em ăn trưa vậy?” Chiếc xe khởi động xong, Mạc Hân Hy khó hiểu hỏi.
“Không cần điều tra nữa, một tiếng trước anh đã gặp hai đứa bé đó rồi.”
“Sao? Anh gặp hai đứa bé ấy rồi? Ở đâu?” Mạc Hân Hy kích động.
“Hai đứa chủ động tìm đến đề nghị hợp tác với tập đoàn nhà họ