Mạc Hân Hy tò mò quay đầu nhìn về màn hình lớn phía xa, sau một mảng màu xanh lam thì trên màn hình lớn xuất hiện một hình ảnh khiến người ta ngượng ngùng.
Trên chiếc giường rộng rãi thoải mái, đối diện với máy quay, mọi động tác của Lư Giai Y và Vũ Quang Huy đều khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Vũ Quang Huy nhắm mắt và thì thầm không ngừng “Giai Y, anh yêu em
Tất cả các vị khách đều hít một hơi thật sâu.
Chuyện này, chuyện này thật quá thú vị! Cho dù là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì cũng không cần phát trực tiếp như vậy chứ?
“Đó là Lư Giai Y?” Có người bắt đầu bàn tán.
“Đúng vậy, là Lư Giai Y. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ấy! Không thể sai được”
Người nào đó thấp giọng đáp lại một cách khẳng định.
Sắc mặt của những người nhà họ Lư đều như tro tàn. Chuyện đầu tiên bố Lư làm là che mắt của ông cụ Lư, nhanh chóng bảo người giúp việc đưa ông cụ về phòng. Ông cụ Lư hoa mắt, không nhìn rõ màn hình lớn nên có phần khó hiểu, hỏi: “Chuyện gì thế? Sao lại đưa tôi về phòng?”
Người giúp việc đành phải nói dối: “Tôi không biết ai lại đùa ác ý, đưa lên màn hình lớn một số nội dung không nên. Ông chủ sợ ngài tức giận”
“Chà, thanh niên bây giờ quá vô trách nhiệm với công việc. Dặn ông chủ mấy cậu giải thích với khách cho đàng hoàng, nhất định phải trừng trị người phụ trách nghiêm khắc vào.”
Thấy ông cụ Lư đã được đưa đi, bố Lư tức giận hét lên: “Bạch Khởi, con ở đâu rồi? Mau rút nguồn điện nhanh lên”
Lư Bạch Khởi trong bóng hoa ở sân sau nghe thấy giọng điệu có phần không đúng, đã nhanh chóng chạy ra cùng với Nguyễn Hồng Nhung.
Anh ta liếc nhìn màn hình lớn và suýt nữa thì ngã xuống.
Sao lại là Lư Giai Y và Vũ Quang Huy, Lục Khải Vũ đầu rôi?
Hơn nữa, sao camera trong phòng dành cho khách lại có thể kết nối với màn hình lớn bên ngoài?
Nghĩ đến đây, anh ta xoay đầu nhìn chằm chằm