Một số người trong hội trường có quan hệ tốt với nhà họ Lư vội vàng lên tiếng: “Đúng vậy! Thanh niên bây giờ đều như vậy, đặc biệt là người nước ngoài. Hai người họ đã lâu không gặp, nhất thời không nhịn được cũng là điều dễ hiểu!”
Những người đến dự tiệc sinh nhật hầu hết đều là những doanh nhân tinh tế, nhạy bén, nhìn thái độ của nhà họ Lư có lẽ cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó tất cả đều đáp lại bằng một nụ cười giả tao.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy Lục Khải Dã đâu cả. Lục Khải Vũ hơi lo lắng, kéo Mạc Hân Hy ra hội trường, đi về phía cổng chính của nhà họ Lư.
Lư Bạch Khởi đứng ở giữa hội trường nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, ánh mắt thâm độc, u ám đến đáng
Lục Khải Vũ, anh cứ đợi đấy! Tôi, Lư Bạch Khởi, sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy!
Sau khi trấn an khách mời xong, anh ta cùng với bố mẹ Lư chạy lên lầu, đạp cửa phòng dành cho khách ra.
Trong phòng tràn ngập hương vị không thể diễn tả.
Lư Giai Y đã ngất xỉu, Vũ Quang Huy đổ đầy mồ hội trên mặt và vẫn vận động không biết mệt.
Dưới người bọn họ là vết máu cực kì gay mắt đang ẩn hiện trên khăn trải giường. Lư Bạch Khởi bước hai bước đến bên giường và đấm thắng vào mặt Vũ Quang Huy: “Thằng khốn nạn!
Sau đó, anh ta lôi Vũ Quang Huy ra khỏi giường và đá thẳng vào phòng tắm.
Mẹ Lư khóc lóc chạy đến và dùng chăn mền quần thân thể con gái lại. “Giai Y, con gái của tôi, phải làm thế nào bây giờ!
Bố Lư bước đến muốn mằng cho đứa con gái không biết xấu hổ này một trận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, tiêu tuy của Lư Giai Y thì tất cả những lời chỉ trích, mắng nhiếc đều không thể nói ra, chỉ có thể giúp mẹ Lư bế con gái về phòng.
Trong phòng tắm của phòng dành cho khách, Lư Bạch Khởi vặn nước thành nước lạnh, xối thẳng vào đầu Vũ Quang Huy.
Nước lạnh ngay lập tức đánh thức Vũ Quang Huy. Những gì vừa xảy ra nhanh chóng hiện lên trong đầu anh ta. “Bạch Khởi, tôi. Vũ Quang Huy cúi đầu đầy ảo não.
Lư Bạch Khởi liếc nhìn anh ta một cách chán ghét, ném khăn tắm cho anh ta rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi đợi cậu ở