Mạc Hân Hy đứng trước cửa sổ, nhìn thấy xe của Lý Duy Lộc chậm rãi rẽ vào cổng chính phía dưới lầu, khỏe miệng nhếch lên một nụ cười.
Chồng à.” Cô nhẹ nhàng gọi Lục Khải Vũ
“Sao thế?” Lư Giai Y lập tức đi tới bên cạnh cô.
“Có thể gọi điện cho Lâu Văn Vũ để chuẩn bị chứng cứ phạm tội của Diệp Lan Chi. Lần này em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.” Đôi mắt cô kiên quyết lộ ra một chút hận thù.
“Được rồi, anh sẽ gọi cho Lâu Văn Vũ ngay!” Lục Khải Vũ lấy điện thoại ra, không chút do dự bước ra ngoài.
Lần này đều do anh, nếu như không phải do anh cứ e ngại tình anh em với Khải Dã mà không chịu tổng Diệp Lan Chi vào tù sớm thì bây giờ đã không có chuyện phiền phức thế này.
Sau khi cảnh sát thẩm vấn Diệp Lan Chi, họ đến chỗ Mạc Hân Hy: “Chào cô, đối phương cáo buộc cô cố ý đẩy cô ta, khiến cho cô ta bị ngã ở bậc thang nên dẫn đến việc sẩy thai, cô có muốn nói gì không?”
Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn người cảnh sát trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh: “Đồng chí cảnh sát, hiện giờ có một nhân chứng quan trọng. Tôi hy vọng anh có thể hỏi cô ấy về tình huống cụ thể.
“Nhân chứng, ai thế?” Cảnh sát kinh ngạc.
“Đó là y tá vừa cho bọn họ xem hình ảnh của thai nhi, Lưu Tuyết. Tôi nghi ngờ cô ta có vấn đề!”
Cảnh sát nhanh chóng cử người đi tìm nhưng người trong bệnh viện nói rằng đột nhiên Lưu Tuyết có việc gấp ở nhà nên đã xin nghỉ phép về nhà rồi.
Trên giường bệnh, khóe miệng Diệp Lan Chi khẽ nhếch lên.
Không có camera giám sát, không có nhân chứng, cô ta muốn nhìn xem Mạc Hân Hy có thể chứng minh mình vô tội như thế nào.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh sát đang đứng ở cửa mở cửa ra: “Anh tìm ai?” Lý Duy Lộc cười chỉ vào Mạc Hân Hy: “Tôi có chuyện muốn tìm cô ấy
Mạc Hân Hy đi về phía cửa nhưng lại bị Lục Khải Dã ngăn lại: “Tổng giám sát Lam, cảnh sát là do