9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Thách Thức


trước sau

Người phụ nữ này thật đúng là rất kiêu căng ngạo mạn, cô ta thực sự cho rằng chuyện này rất đơn giản sao? Nếu mà đơn giản như vậy, anh em họ cần gì tốn nhiều công sức như vậy chứ?

Anh cả thì trong ngoài bất nhất, rõ ràng anh thích Liễu Thanh Y nhưng anh lại không chịu thừa nhận, hai anh em bọn họ đều không giải quyết được vấn đề này, thế mà người phụ nữ độc ác này lại trả lời một cách nhẹ nhàng như vậy.

Điều này khiến cho Long Thiên rất không thoải mái, trong lòng càng ghét Mạc Hân Hy hơn nữa.

Mạc Hân Hy nhìn thấy sự chán ghét trên khuôn mặt của con trai mình, trong lòng có chút chua xót.

Cô ngẩng đầu lên, cố tình lờ đi sự khó chịu trong lòng, mỉm cười rồi nói: “Nếu như tôi không làm được thì hai cậu cứ xử lý tôi tùy ý!”

Long Thiên nhìn cô chăm chú, khoé miệng đột nhiên nhếch nhẹ lên: “Nếu như cô không làm được, Mạc Minh Húc con trai cô phải đến đây làm đầy tớ cho tôi và Long Bách một năm, bưng trà rót nước, giặt quần áo, nấu cơm cho chúng tôi, mặc cho chúng tôi sai khiến, cô thấy thế nào?”


Long Bách vừa nghe thấy vậy con người trong mắt bỗng sáng rực lên, quay sang anh trai giơ ngón tay cái lên: “Anh giỏi quá! Đúng vậy, để cho thắng Mạc Minh Húc kia đến đây làm đầy tớ cho chúng ta đi, để xem anh ta còn dám ở trước mặt chúng ta đắc ý, đe doạ chúng ta nữa không!”

Sau khi nói xong, Long Bách đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Mạc Minh Húc bưng trà rót nước, rửa chân đấm lưng cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đột nhiên nở một nụ cười tươi như hoa.

“Minh Húc?” Mạc Hân Hy cau mày, nhưng rất nhanh đã hiểu được vấn đề.

Lần trước Mạc Minh Húc đã tấn công trang web của tập đoàn Long Uy, buộc hai nhóc con này phải phải người ra mặt xin lỗi, đoán không nhầm thì hai người này đến bây giờ vẫn còn nhớ đến hiềm khích khi đấy!

Haizz, trong lòng cô khẽ thở dài một hơi, đột nhiên cô nghĩ đến bài thơ của Tào Thực có viết: “Vốn cùng một mẹ sinh ra, hỗ trợ nhau chứ đừng đá nhau

Minh Húc mà so tài với Long Thiên thì chắc rất khó quyết định ai thắng ai thua nhỉ. Nhìn thấy cô im lặng một hồi lâu mà không nói gì,

Long Thiên hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Không nỡ sao?”

Cậu cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Mạc Hân Hy im lặng, cậu lại có chút gì đó đau lòng. Tại sao bọn cậu đều là những đứa con mà cô sinh ra, sao cô lại chỉ giữ lại Mạc Minh Húc bên cạnh, còn bọn cậu thì bị bỏ rơi chứ.

Chẳng nhẽ chỉ bởi vì cậu và với Long Bách bị bệnh, cần phải tốn rất nhiều tiền để chữa sao?


Khi còn bé, cuộc sống của cậu và Long Bách ở nhà họ Long cũng không tốt

gì, mặc dù anh cả vẫn luôn che chở bọn họ, thế nhưng suy cho cùng thì bọn họ đều không có chung huyết thống với nhà họ Long. Khi ông cụ vẫn còn sống, cậu và Long Bách luôn phải chịu nhiều ánh mắt xem thường, sự ghẻ lạnh và bắt nạt của những người giúp việc.

Thật ra bọn cậu cũng từng khát khao có được tình thương của mẹ, cũng từng thèm muốn được có ba có mẹ như những đứa trẻ khác.

Người phụ nữ này nợ họ quá nhiều, nên cô ta hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ của bọn họ.

Mạc Hân Hy cảm thấy bùi ngùi, cô thật sự không biết đứa con trai lạnh lùng thông minh của mình đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.

Cô nhìn Long Thiên, như cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được, nếu như tôi không làm được sẽ để Minh Húc đến đây làm đầy tớ một năm, sẽ chịu sự sai khiến của các cậu Nhưng cô lại không hứa hẹn cô nhất định sẽ nghĩ cách giúp Long Uy và Liễu Thanh Y gỡ bỏ được khúc mắc, đồng thời sẽ thúc đẩy nhân duyên tốt đẹp này.

Cho dù không thành công đi nữa thì ba anh em họ cũng nên tìm cơ hội tốt để thử chung sống với nhau, cô rất có lòng tin đối với con trai cả của mình.

Thấy cô dễ dàng đồng ý như vậy, Long Thiên hơi bất ngờ.


Cậu nghi ngờ hỏi lại: “Cô phải biết là chúng tôi và con trai của cô có chút hiềm khích với nhau, anh ta đến nhà họ Long thì nhất định chúng tôi sẽ không để anh ta được sống một cách dễ dàng đâu.

“Không sao, trẻ con cần phải trải qua rèn luyện, tốt cho sự trưởng thành sau này của chúng. Mạc Hân Hy có thái độ rất thờ ơ tới việc Long Thiên nói. Long Thiên nhìn cô chằm chằm cả phút đồng hồ, bỗng nhiên nở một nụ cười đầy thoải mái: “Mạc Hân Hy, cô thật sự giỏi lắm.”

Sau đó, cậu ta phất tay một cái: “Mang cô ta ra ngoài và nhốt vào phòng tối, ba ngày sau cho ra ngoài”

Cậu ta còn tưởng rằng người phụ nữ này cũng giống như thím Mai, cho dù con cái ngỗ nghịch đến đâu cũng vẫn toàn tâm toàn ý, tình nguyện che chở cho con trai mình, gánh chịu tất cả mọi thứ vì con.

Cậu thật không ngờ người phụ nữ này lại độc ác và ích kỷ như vậy, dù là Mạc Minh Húc từ bé đã đi theo bên cạnh cô thế mà cô vẫn nói từ bỏ là từ bỏ được ngay, một chút gọi là tình cảm cũng không có, như thế thì trước đây có từ bỏ bọn họ cũng không có gì quá ngạc nhiên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện