Nhận rõ hiện thực này, cậu cảm thấy bản thân mình không cần phải quá quấn quýt nữa, cần phải cho người phụ nữ độc ác ích kỷ này biết sợ hãi là như thế nào.
Các vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của cậu chủ lập tức chạy tới, kéo Mạc Hân Hy lên khỏi mặt đất.
Lúc này sợi dây thừng trên chân của Mạc Hân Hy đã được cởi ra, nhưng hai tay cô vẫn còn bị trói.
Thấy mình sắp bị kéo đi, cô dùng hết sức giãy dụa, đầy lo lắng nhìn về phía Long Thiên hét lên: “Nhóc Thiên, mẹ là mẹ của các con!”
Con người vốn lạnh lùng của Long Thiên đột nhiên có rút lại, trong lòng cũng cảm thấy bối rối, cuối cùng cô cũng đã thừa nhận rồi sao!
Long Bách nghe vậy thì tức giận xông về phía cô, nhất chân lên mà đá vào phía trên đùi cô một cách dữ dội.
“Mạc Hân Hy, cô nói bậy bạ gì đó! Chúng tôi không có mẹ, mẹ chúng tôi đã sớm không cần đến chúng tôi rồi.”
Bởi vì ngày nào Long Bách cũng luyện võ nên cú đá vào trên đùi này thật sự hết sức đau đớn. Thế nhưng, nỗi đau thể xác không thể so sánh được nỗi đau trong lòng, hoàn toàn không đáng được nhắc đến.
“Nhóc Bách, mẹ thật sự là mę các con, là con mà, mẹ đã tìm các con gần bảy năm nay rồi” Mạc Hân mẹ ruột các Hy nhìn hai đứa con mà bản thân mình ngày đêm mong nhớ, nước mắt cứ thế mà chảy ra.
Khuôn mặt của Long Thiên tái nhợt đi, cậu đột nhiên đứng lên: “Kéo xuống!”
Cậu không hề muốn nghe người phụ nữ này giải thích. Khi nghe cô nói ra thân phận của mình, các vệ sĩ đứng bên cạnh đã bị một phen sợ hãi tới mức không dám thở mạnh. Người phụ nữ này đúng là to gan, không biết trời cao đất dày là gì mà, mặc dù là cô ta không muốn vào phòng tối đi nữa cũng không thể nói bừa như thế này được chứ.
Cậu hai và cậu ba là con ruột của cô ta à, thế mà cũng dám nói ra nữa!
Mạc Hân Hy còn muốn giải thích rõ ràng lí do lại bị các vệ sĩ nhanh chóng kéo ra khỏi phòng khách.
Rẽ trái, rẽ phải đi tiếp khoảng năm, sáu phút, cô bị mấy người vệ sĩ nhốt vào một căn phòng tối nằm ở nơi sâu nhất của nơi này.
Cái gọi là phòng tối chính là một căn phòng bốn phía đều không có cửa sổ, kín